12 thg 1, 2012

Xin lỗi hoa ban






·         Nguồn trích dẫn
·         Sửa
·         Xóa


Cuối năm 2010
Hoa ban hai bên con đường Trần Phú đã nở trắng nhưng không đem lại trời xuân cho Dalat, trái lại dường như nó gợi nỗi thê lương lạnh lẽo cho phố núi, nó rắc những miếng tuyết màu trắng không mấy hòa hợp trên nền trời xanh nhiều mây, trên màu gạch của những tường nhà cao. Thao đã nghĩ thế, và mừng thầm lúc ngồi cà phê phiếm đàm thấy vài người bạn cũng có ý nghĩ như mình. Mà không riêng sắc hoa , lá cây ban cũng có màu xanh cỏ úa chứ không mướt xanh như những lá cây mùa đông. Phải chăng người Đà Lạt đã quá quen thân với sắc hoa mai anh đào mỗi độ xuân về nên không chịu nổi những đổi thay?
Thao không muốn phân tích nhiều, anh chỉ thấy nhớ hoa mai anh đào khi nhìn thấy sắc trắng hoa ban trên con phố này và những sắc màu đỏ, tím, vàng chạy dọc những con phố khác. Anh thích gọi thành phố thân yêu của mình bằng cái tên quen thuộc là “Xứ hoa anh đào” mà một bài hát nổi tiếng đã khẳng định hơn là cái tên “Thành phố ngàn hoa” mới mẻ và lạ lẫm. Khúc nhạc hòa tấu của entry này  gợi cho anh lời ca quen thuộc: “Ai lên xứ hoa đào, đừng quên mang về một nhành hoa…”.
Nhưng nói hoa anh đào thì có thể nhầm là hoa anh đào bên Nhật Bản, phải nói đầy đủ tên của loài hoa của vùng cao Lâm Viên này: Mai anh đào!

Theo lời những người bạn làm vườn thì mai anh đào là loài hoa bản địa, sống ở vùng rừng núi quanh Đà Lạt. Vào năm 1935 mai anh đào được chính quyền thành phố đem trồng dọc con dốc từ khu Hòa Bình xuống cầu Ông Đạo và ở rạp chiếu bóng Ngọc Lan. Đặc điểm loại cây hoa này là thân có dáng đào mận nhưng hoa thuộc loại hoa đơn 5 cánh giống hoa mai, vì “vừa mai vừa đào” nên được gọi là mai anh đào.
Bên cạnh mai anh đào, thành phố Đà Lạt còn có loài hoa anh đào từ Nhật Bản đem sang từ năm 1964 và đào Nhật Tân (Hà Nội) được ông Mười Lời mang về và lai tạo với giống đào địa phương. Thao nghĩ  “màu hoa đào như môi hồng người mình yêu ” trong bài hát “Ai lên xứ hoa đào” của Hoàng Nguyên là sắc màu của mai anh đào và anh đào Nhật Bản.
 



Hoa anh đào nở sớm ở một công viên ngoại ô thủ đô Tokyo
Mai anh đào - "vừa đào vừa mai"
Thao rẽ xuống đường Hồ Tùng Mậu, đây là con đường dành riêng cho mai anh đào. Cả một dãy dài thắm sắc hồng tím nhạt làm ấm trời đông xứ lạnh. Anh sung sướng nhìn ngắm hoa đào như thể đang thả hồn trong cái thế giới của Đà Lạt xưa, Đà Lạt của mộng mơ bảng lảng trong ký ức. Đà Lạt ban sơ. Đà Lạt của mai anh đào thuần khiết chứ không phải Đà Lạt mimoza, Đà Lạt phượng tím, phượng vàng và hoa ban gì khác sau này. Xen trong dãy hoa mai anh đào cũng có vài cây hoa ban, nhưng ở dốc phố này, mai anh đào kiêu hãnh vươn những cành hồng phai che khuất. Con phố như được viền hai bên bởi sắc hồng phai kiều diễm. Hàng cây mai anh đào theo con dốc xuôi xuống hồ Xuân Hương để gặp những cây mai anh đào mọc ven hồ. Ở đây mai anh đào mới thật sự phô diễn vẻ thướt tha và duyên dáng của nàng. Có cô nàng nghiêng mình la đà soi bóng nước khiến cho những chàng khách du đa cảm đâm ra lo sợ nàng sẽ rơi xuống mặt nước phẳng lặng của hồ Xuân Hương.
Thao còn nhớ ngày đầu tiên anh phải lòng mai anh đào. Cũng đã thật lâu rồi, hồi Thao mới lên Đà Lạt dạy Mỹ thuật trong một trường trung học. Đó là một buổi sáng cuối đông ướt lạnh, cái lạnh đủ để người dân phố núi ẩn mình trong áo dạ và khăn len. Thao đang chậm bước trong phòng học vừa để mắt nhìn đám học trò trong một buổi thi học kỳ vừa nhìn mông lung ra cửa lớp. Phòng học ở lầu 2, ở đây qua những ô của khung cửa chớp anh thấy được nền trời xám nhạt và sắc xanh của những cành lá. Đó cũng là cách thư giãn của anh sau những phút nghiêm nghị giám thị đám học trò. Cứ như thế, lặp đi lặp lại cho đến gần cuối buổi thi. Bỗng Thao dừng bước sững sờ: trong um tùm xanh cành lá, một sắc hồng phai pha tím nhạt thập thò góc khung cửa sổ. Cả một vùng không gian khô khốc và lạnh lẽo của phòng thi bừng sáng và ấm áp hẳn lên. Tuy chưa biết tên hoa em là gì nhưng không hiểu sao, Thao tin rằng mùa đông Đà Lạt đã thật sự khép lại rồi và anh vừa có một người bạn thiết.
Em là “mai anh đào”.
Anh đào, cái tên đã thấp thoáng ẩn hiện trong lòng Thao từ những ngày ở miền xuôi .
Ai lên xứ hoa đào
Đừng quên mang về một nhành hoa
Cho tôi bớt mơ mộng
Chiều chiều nhìn mây trôi...xa xôi...
Bây giờ Thao đã gặp em, thật éo le, trong một buổi coi thi khô khan, căng thẳng, Thao là giám thị, em là cô học trò đi trễ, không dám vào lớp, cứ thập thò e thẹn bên ngoài khung cửa sổ, đôi má ửng hồng.
Thao không biết hoa em nghĩ gì trong giây phút ấy, nhưng Thao biết lòng mình đã xao xuyến lắm, từ đây, trên xứ lạnh này đã có một cánh tay dắt anh vào xứ mộng. Những bức tranh của Thao vẽ từ đó hầu như khi nào cũng có bóng hoa mai anh đào.


Cuối năm 2011
Năm nay mai anh đào nở muộn.
Trước Noel nửa tháng Thao đã thấy bên lề con dốc từ khu Hòa Bình xuống cầu Ông Đạo có một cây mai anh đào đơm hoa, lác đác sắc hồng như báo trước một mùa Anh Đào lộng lẫy trong những ngày lễ Giáng Sinh. Thế mà ngờ đâu, sau đó vài ngày, một trận gió lớn và rét đậm tràn về thành phố như bứt hết nụ hoa và làm đông cứng thân cành. Anh đào đứng chơ vơ với thân cành gầy guộc lặng im nhìn Noel, rồi Festival trôi qua. Festival hoa Đà Lạt trôi qua mà thiếu vắng hoa anh đào, quả là “phụ lòng khách du tìm đến thành phố mộng mơ”. Càng buồn hơn, trong hội diễn văn nghệ đêm khai mạc và bế mạc Thao hoài công chờ nghe những bài hát về loài hoa đặc trưng cho xứ anh đào. Thay vào đó chỉ có những ca khúc mới hát về Mimoza, về những loài hoa khác, về thành phố ngàn hoa,...Một chút an ủi trong đêm bế mạc là lúc Thao nghe bài hát “Đưa em tìm động hoa vàng”.
Phải chăng mai anh đào còn dành hương sắc của mình cho những ngày Tết Nhâm Thìn?
Thao mong như thế. Nhưng trong những ngày chờ xuân, bỗng có một sắc hoa như bông tuyết xuất hiện.
Một sáng Chúa Nhật, đi lễ về, chạy xe dọc phố Trần Phú, bỗng thấy cảnh trời xuân Tây Bắc trên thành phố. Hoa ban như ai rắc những miếng bông tuyết trắng trên những cành cây khô, làm nền trời đông bớt phần tẻ nhạt vì vắng bóng hoa anh đào. Tuy không hồng thắm ấm áp như mai anh đào nhưng hoa ban cũng đem lại cho trời Đà Lạt một sắc xuân lạnh, cái lạnh nở hoa. Mùa xuân với hoa ban gợi Thao nhớ mùa xuân trong truyện Kiều:
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
 

Khi hoa anh đào chưa kịp đến thì hoa ban lặng lẽ cất lời. Cũng là một sự sắp xếp kỳ diệu của thiên nhiên. Ngay lúc này đây, hoa ban đang hiện diện với vẻ yêu kiều của cô gái miền trung du Tây Bắc, đang nở nụ cười hoa trắng với phố núi Tây Nguyên, dù là nụ cười se lạnh. Thao thấy lòng nhẹ vui dù lòng anh vẫn thầm mong thấy Đà Lạt hồng thắm sắc hoa anh đào trên mọi con phố mỗi lúc xuân về và sung sướng được gọi tên thành phố là xứ hoa đào.
Hình như thêm một tuổi cái tâm mình cũng rộng rãi hơn, nhẹ nhàng hơn...Thao chợt thấy ân hận với những ý nghĩ không mấy thân thiện với hoa ban cuối năm trước. Thôi thì dừng xe lặng ngắm hoa ban thay cho lời xin lỗi vậy.


th@nhdalat
9/1/2012
---------------------------
 Entry giáp Tết : "Chưa đến lúc nghĩ đến hoa hồng"
Nguồn trích dẫn (0)
Top of Form
19 Bình luận
Bottom of Form



Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]