14 thg 4, 2012

HAI CẢNH MỘNG 3 : Chùa trên núi


 

3.
Chùa trên núi

 Buổi chiều, lúc đoàn cán bộ công chức rộn rịp lên xe Jeep địa hình vào sâu trong rừng cù lần tìm cảm giác leo đồi lội suối,  An cùng nàng Yamaha ra về.

Rời khỏi rừng, An phân vân khá lâu. Bây giờ An chưa muốn về nhà, ngày còn quá dài. Nhưng đi đâu? Một câu hỏi quen thuộc lại giày vò anh.
Vẫn cứ cưỡi trên mình Yamaha, chạy không có chủ đích rõ rệt. Một lát sau, An đã đến Trúc Lâm thiền viện.
Lối vào Thiền viện

Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt là một trong ba thiền viện lớn của Việt Nam theo phái Trúc Lâm, hai thiền viện kia là Trúc Lâm Yên Tử (Quảng Ninh) và Trúc Lâm Tây Thiên (Tam Đảo, Vĩnh Phúc). Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt được khởi công xây dựng năm 1993 và một năm sau đó thì hoàn thành.
Chùa nằm trên núi Phượng Hoàng, nhìn ra hồ Tuyền Lâm rộng lớn. Cảnh trí thật thoáng đãng. 

 An đã quá quen thuộc với cảnh chùa này. Vườn trước chùa là những bồn, luống hoa đủ loại. Cổng chùa thanh thoát vươn lên trời cao. Đứng ở đây du khách có thể thấy những rặng đồi phía dưới, xa hơn là mặt nước hồ rộng, xa hơn nữa là mây núi điệp trùng. Con đường dạo cảnh chùa đưa ta men theo bờ cái hồ nhân tạo hoặc đi từ đồi này qua đồi khác.

Ngày Chủ nhật du khách vãn cảnh đông như hội. Màu sắc xanh đỏ của áo quần, tiếng người lao xao đem âm vang phố phường làm rộn cảnh thiền. Còn đâu những sơn nữ năm xưa duyên dáng băng qua rừng trên những lối đi này...


Nhiều đôi nam nữ tay trong tay dìu nhau lên từng bậc cấp. Họ làm dáng để có những bức ảnh đẹp bên những bồn hoa hoặc dưới mái hiên chùa. 
 
Trong chánh điện khói hương nghi ngút thiện nam tín nữ nối nhau lễ lạy, nguyện cầu. An đứng ngoài, nhưng trong lòng cũng như mọi người, thầm mong được có mọi thứ: tiền bạc, công danh, hạnh phúc,… tâm tư nặng trĩu những dục vọng.
Trên lối đi ra cổng có một vườn trúc, thân trúc vàng thanh mảnh, lá trúc mềm thướt tha trước gió. Phía trái, bên cạnh cội cây được sắp đặt như một tác phẩm nghệ thuật là một tảng đá to có khắc chữ mà dù nhiều lần đi qua chưa lần nào An đọc. Mọi thứ đã quá quen thuộc. An đi chậm rãi, từng bước mệt mỏi.
Một đôi nam nữ nhờ anh chụp một tấm ảnh. Họ nắm tay nhau đứng bên tảng đá đó. An chọn góc chụp, đưa máy ảnh lên. Bài kệ, không, bài thơ thì phải, hiện rõ trong ống kính.

Bài kệ đi xuyên qua ống kính máy ảnh chạm đến tâm tư anh.
Những làn mây trắng như đang lan ra từ đá xanh.
Mọi điều bỗng trở nên hư huyễn.
Ngay lúc này đây, anh mong có một ly Rhum, để như Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày trước:
Rượu đến gốc cây ta sẻ nhắp,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao.
thanhdalat
12/3/2012


2 thg 4, 2012

Ôi phù du…





 Mỗi năm có nhiều ngày hát Trịnh và có một ngày để nhớ Trịnh. Đó là những ngày không như mọi ngày, vì hoang mạc hồn ta đã có lời ca của Trịnh chia sẻ
Đang ngồi họp bàn kế hoạch đầu quý , cái đầu đang căng lên với bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu phương án, bao nhiêu con số, càng căng hơn bởi những khuôn mặt nghiêm trọng thì chợt cảm thấy có sự rung giật từng chặp dưới lớp vải quần,  Doãn thọc tay thật sâu vào túi quần lôi nó ra, thật khó lôi ra bởi nó khá lớn, lại trong tư thế ngồi. Doãn duỗi chân , dùng hai ngón tay kẹp nó lại kéo ra lần nữa, cuối cùng thì cu cậu cũng phải rời khỏi cái chỗ kín đáo và ấm áp quen thuộc, nằm gọn trong bàn tay Doãn. Doãn bấm bấm, màn hình nhỏ của cái điện thoại di động hiện lên dòng chữ :
Oi phu du
Tung tuoi xuan da gia
Mot ngay kia den bo
Doi nguoi nhu gio qua
Doãn cau mày. Lời nhắn thật là không đúng lúc, không đúng chỗ. Nhưng nó đã có mặt, và nó đã len vào trong tâm tư anh, nó kéo anh ra khỏi vũng lầy của một trong nhiều buổi họp vô bổ, những buổi họp triền miên không thiết thực, những buổi họp ...
Tiếng nhạc đã vang lên trong đầu, lời ca chơi vơi phiêu lãng làm nhòe đi những dòng chữ cứng cỏi , những con số nghiêm nghị và khô khan trên bảng, trong tờ dự thảo kế hoạch cầm trên tay, tiếng nhạc làm hiền những khuôn mặt sắc sảo khôn ngoan đường bệ của đồng sự. Doãn đẩy cái điện thoại vào sâu trong túi quần, đẩy thật sâu như muốn giấu kín những tình tự không đúng chỗ, nhưng tiếng nhạc đã ngập tràn tâm tư anh.
Về ngồi trong những ngày                         
Nhìn từng hôm nắng ngời
Nhìn từng khi mưa bay...

Có những ai xa đời
Quay về lại
Về lại nơi cuối trời
Làm mây trôi...
Mây đang trôi vào phòng họp làm cho những con chữ, những sơ đồ, bảng biểu hình vuông, hình chữ nhật, hình tròn,..bồng bềnh trôi. Tiếng người thuyết trình và tiếng hát Khánh Ly vang trong đầu Doãn quyện vào nhau, khi nhập lại, khi tách rời như một thứ hợp ca nhiều bè kỳ quặc:
Thôi về đi để nâng cao hiệu quả kinh doanh
đường trần đâu có gì
tóc xanh mấy mùa...
có nhiều khi ta quá chủ quan từ vườn khuya bước về
nhìn một cách khách quan bàn chân ai rất nhẹ
mẫu mã sản phẩm tựa hồn những năm xưa...
Rồi tạp âm nhỏ dần, mờ dần, chỉ còn lại lời ca vang vọng trong tâm tưởng, dặt dìu, chơi vơi.
Oi phu du…
Tung tuoi xuan da gia
Mot ngay kia den bo
Doi nguoi nhu gio qua…
Buổi họp kết thúc trong lời gọi thiết tha
Thôi về đi
Đường trần đâu có gì...
Tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi
Từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
Tựa hồn những năm xưa
Doãn lùa vội giấy bút, bảng biểu, sơ đồ và những tuế toái xã giao vào trong cặp, anh bước nhanh ra ngoài.
Thôi về đi
Đường về ôi quá dài
Doãn đi về trong nhịp điệu dặt dìu, phiêu lãng của ca khúc “phôi pha”.
Cách làm ăn cũ kỹ, những ngôn từ sáo rỗng, những đấu đá tranh giành quyền lợi, những buổi họp vô bổ của một cơ quan còn làm việc theo lối cũ. Tất cả đè nặng trên đời sống, trên tâm tư Doãn tự lâu rồi. Và sẽ còn đè lâu nữa. Nhưng chiều nay, ít ra là trong chiều nay, Doãn nghiêng vai, trút hết xuống sông để chúng trôi ra biển rộng, để đường về thênh thang...
Khúc nhạc bên đường đưa hồn Doãn vào cõi mênh mang
Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những quán không...
Bàn im hơi bên ghế ngồi...
Quán không, chiều nay hồn ta là quán không, là làn mây bay nhẹ nhàng trên bầu không xanh thẳm.

thanhdalat
1/4/12