29 thg 5, 2010

Kính Mừng Phật Đản 2554 - Thăm Chùa Huyền Không Sơn Thượng


Mừng Phật Đản , mời bạn cùng tui đi thăm một số cảnh chùa đẹp nhé.
Hình trên là lối vào chánh điện chùa Huyền Không Sơn Thượng (Huế), hình này gợi nhớ mùa hè năm trước tui cùng một người bạn lên thăm nhà sư thi sĩ Minh Đức Triều Tâm Ảnh, người đã khai sơn tạo lập chùa này (sau khi rời Huyền Không Sơn Hạ cũng do chính nhà sư tạo lập).Ông đã xuất bản nhiều tập thơ, tập truyện như: Ngàn xưa hương Bối, Một cuộc đời - một ngôi sao, Chuyện cửa thiền, Hành hương tâm linh, Người trồng hoa và chàng tu sĩ, Chuyện cửa Thiền, Chèo vỡ sông trăng...
Chùa Huyền Không Sơn Thượng tọa lạc ở thôn Nham Biều, xã Hương Hồ, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên - Huế, thuộc hệ phái Nam Tông. Chùa cũ được các sư Viên Minh, Tịnh Pháp, Trí Thâm, Tấn Căn dựng bằng tre nứa vào năm 1973 ở phía Bắc đèo Hải Vân, thuộc xã Lộc Hải, huyện Phú Lộc. Năm 1978, chùa được sư Giới Đức (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)cho chuyển về vị trí hiện nay, cách cố đô Huế khoảng 16 km về phía Tây. (*)
Sau mấy giờ quanh co qua các ngọn đồi thấp, tụi tui đã đến bãi đỗ xe, ở đây đã thấp thoáng thấy dấu vết bàn tay tài hoa của nhà sư nghệ sĩ. Nhưng ta hãy đi một vòng quanh chùa đã nhé. Đây là những tấm hình tui ghi vội (có mượn thêm 3 hình của bạn Trần Thúy Quỳnh My):
Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang
 

Hồ sen
Thủy tạ

 

Ảnh: Trần Thúy Quỳnh My
 
Thơ và thư pháp sống cùng cỏ cây, đá núi:
Ta chừ trở gót phiêu du
Thăm vườn thiền hiểu xuân thu kiếp người
và ân cần nhắc nhở khách phương xa
Lối vào khuôn viên chùa 
 
Qua cây cầu gỗ là đến ngôi chùa trung tâm, đến đây đã nghe văng vẳng tiếng tụng kinh, tui cố tìm nơi các sư tụng niệm nhưng không thấy, nghe như từ khu rừng thâm u trên ngọn núi phía sau chùa vọng lại.

Đây "Am Mây Tía",là nơi nhà sư trụ trì tiếp khách thập phương:
 
Cây cảnh vườn sau
"Lững lờ khe Yến cá nghe kinh"  
Và đây, một nét đẹp sinh động của cuộc đời ở nơi vườn thiền
 
Cảm động thay, các Trưởng lão đang hết lòng dìu dắt ấu sinh
 
Dù với bàn tay tài hoa, con người đã tạo nên bao cảnh kỳ thú, nhưng theo tui, nhánh hoa mâm xôi dân dã dưới đây là hình ảnh kỳ diệu nhất trong chuyến đi này
 
Thấy hoa nguyên vẹn nụ cười
Thấy ta cát bụi phủi rơi ít nhiều
(Triều Tâm Ảnh)

Mùa hè tới đây về Huế , nếu có bạn đồng hành tui sẽ lại lên thăm Huyền Không Sơn Thượng, lắng nghe thiên nhiên hát bài ca muôn thuở . Nhưng biết có ai đi cùng?
thanhdalat
May 28, 2010 9:46 PM
-------------------------------------
(*) Tuy nhiên, theo bạn BUTSREF , một blogger Huế, cho biết HKST tọa lạc ở thôn Chầm, chứ không thuộc thôn Nham Biều như đã nói trên. thanhdalat trích dẫn các cứ liệu để bạn đọc tham khảo:
-Chùa Huyền Không Sơn Thượng tọa lạc ở thôn Nham Biều, xã Hương Hồ, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên - Huế, thuộc hệ phái Nam tông. Chùa cũ được các sư Viên Minh, Tịnh Pháp, Trí Thâm, Tấn Căn dựng bằng tre nứa vào năm 1973 ở phía Bắc đèo Hải Vân, thuộc xã Lộc Hải, huyện Phú Lộc. Năm 1978, chùa được sư Giới Đức cho chuyển về vị trí hiện nay, cách chùa Thiên Mụ gần 3 km về phía Tây.
(baodatviet.vn/... /Huyen-bi-Huyen-Khong- Son-Thuong)

Tọa lạc dưới thung lũng núi Chầm thuộc sơn phận xã Hương Hồ, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên - Huế, ngôi chùa Huyền Không Sơn Thượng nổi tiếng khắp xứ Huế bởi cảnh trí nên thơ như chốn thần tiên với phong cảnh sơn thủy hữu tình.
(vietbao.vn/Kham-pha-Viet-Nam/ Huyen- Khong-Son-Thuong) -Huyền Không Sơn Thượng do Thượng tọa Giới Ðức thành lập năm 1989, toạ lac dưới chân núi Hòn Vượn ở vùng Chầm thuộc sơn phận xã Hương Hồ, giáp với xã Hương An.
(phatgiaonguyenthuy.com/Trang6/CHUACHIEN/chuaHuyenKhongSonThuong.htm)

Cảm ơn góp ý quý báu của bạn Butsref



16 thg 5, 2010

DAY DỨT GÌ ĐÂU...* th@nhdalat

(Có một ngày , lên chơi Yahoo, đọc blog của bạn, lòng day dứt gì đâu, phải lấy xe đi một vòng cho nguôi niềm thương cảm, thương cho ai hay thương cho mình không rõ nữa, lòng cứ day dứt gì đâu ấy.)

Day dứt gì đâu…
Khi đọc tình người
Trang blog tím
Tím hoài không thôi...
**
Day dứt gì đâu…
Khi nhìn vào tôi
Chiều hoang trở gió
Vườn hoang tơi bời...
**
Day dứt gì đâu…
Màu nắng phai vàng
Cánh hoa tàn rụng
Tình ai lỡ làng...
**
Day dứt gì đâu…
Cung tơ chiều vọng...
Rừng thu lá đổ
Mây trôi trôi hoài…

thanhdalat
3.5.10

 

5 thg 5, 2010

Về ca khúc " Mọc tay dài, mọc chân dài" của Ns Đỗ Thất Kinh.

Posted on Tháng Tư 15, 2011 by Trần Can

NS Đỗ Thất Kinh
Từ một bài giới thiệu ca khúc “Nghìn tay ôm một nụ cười” của Nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh trên Đọt chuối non ngày 8.3.2010. Bất ngờ khi tình cờ đọc trên Blog của bạn ThanhDalat một bài viết đầy cảm xúc với ca khúc này.

http://dotchuoinon.files.wordpress.com/2010/03/chaugao.jpg?w=468Với anh Châu, (tức nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh) có lẽ là một niềm vui rất lớn. Hạnh phúc là khi viết nhạc mà có người hiểu, đồng cảm và yêu thích. Nhất là khi ca từ của anh có thể nói là khá trừu tượng và không dễ để cảm nhận.
Xin gởi lời cảm ơn đến Thanhdalat, một người bạn chưa quen. Và, xin phép được giới thiệu bài viết rất hay của bạn như một hạnh- ngộ- duyên để chia sẻ niềm vui lạ này với riêng nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh và với mọi người…
Mọc tay dài…Mọc chân dài…
Mấy lời ca lạ lùng này trong ca khúc “Nghìn tay ôm một nụ cười” của nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh cứ đi theo tôi vào giấc ngủ, theo tôi đến những phút tĩnh lặng trong ngày. Bởi nó đi cùng với giai điệu ngọt ngào sâu lắng, da diết nên cứ tự nhiên mà thấm sâu vào tâm hồn tôi.
Nhưng mọc tay dài, mọc chân dài…để làm gì đây?
Mọc tay dài với mây cười nghiêng ngả
Kìa trăng lạnh bước ra hồn ngậm sương.
Mọc tay dài để với tới những làn mây trắng bay ngang trời, để có những giây phút thoát ly mặt đất trần gian bụi bặm vươn lên vui đùa với trời cao, và cười điệu đười ươi nghiêng ngả cho quên phận người. Nhưng tiếng cười bỗng im bởi nhận ra trên cao là một hư không lạnh lẽo với vầng trăng cô tịch. Rợn ngợp giữa mênh mông, Đỗ Thất Kinh đành quay về với cõi ta bà. Anh chỉ có thể tìm hạnh phúc ở cõi người ta. Anh lấy yêu thương để kiếm tìm hạnh phúc. Người thơ ca phố núi vẫn mong có tấm lòng đủ rộng, cánh tay đủ dài để yêu người, ôm chặt tình người.
Từ biết em
Bỗng dưng đời rất lạ
Từ yêu người
Trái tim ngọt cỏ hoa

Từ tình yêu EM, cõi lòng mở rộng để yêu NGƯỜI , tình yêu NGƯỜI thì bao la yêu sao cho đủ:
Mọc tay dài ôm người đâu mệt lả.
Yêu Người đã là một đức hạnh, nhưng với Đỗ thì cái tình ấy chưa đủ lớn. Ngày xưa, dù sống giữa “trần gian điên dại”, sống đủ thảm họa trần gian, thi sĩ Bùi Giáng vẫn phát tâm tự nguyện:
Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi! Cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn.
Tâm tự nguyện ấy, nay Đỗ đã cất lên thành tiếng hát thiết tha:
Mọc tay dài cho ta ôm muôn loài.
Cùng với Bùi, Đỗ lần noi theo dấu chân bồ tát. Nhưng Đỗ không bằng lòng ở tâm thế tự nguyện, anh còn muốn bày tỏ lòng yêu một cách cụ thể hơn, mạnh mẽ hơn, vì thế anh càng mong muốn mọc tay dài.
Tay mọc dài hình như chưa thỏa, người thơ ca phố núi còn ước mong được có: nghìn tay.
để ôm một giấc mơ đá quạnh,
và ôm người.
trái tim lá xanh.

Nỗi yêu thương bát ngát với trái tim lá xanh của anh dành cho đá quạnh, cho cả và tạo vật. Bởi thế anh mong có nghìn tay cho thỏa nỗi yêu thương. Anh còn mong có nghìn tay để ôm một nụ cười, vì trần gian này cần có nụ cười biết bao.
Họa chăng như thế mới làm vợi bớt ít nhiều hoang mạc trong anh.
***
Mọc tay dài, có nghìn tay để ôm Người, ôm muôn loài là cái tâm hướng ra ngoại giới, Đỗ còn có một thôi thúc đến khắc khoải là đi tìm lại chân ngã, tìm EM và tìm MÌNH, đó là những cái khó tìm. Để đi tìm những cái khó tìm trong mông mù phố lạ ở cõi miền rất xa thì phải có đôi chân vạn dặm. Cho nên, anh mơ ước:
Mọc chân dài bước quanh ngày phố lạ
Tìm dấu ai bóng chim khuất non tà
Tìm em nơi nào mông mù phố lạ
Tìm ta hoang quạnh cõi miền rất xa.
Tìm EM trong cõi ta bà đã khó, tìm TA thì hầu như bất khả!
Người thơ ca (*) họ Trịnh nhiều khi tự vấn: tôi là ai mà còn khi giấu lệ, tôi là ai mà trần gian thế, tôi là ai mà yêu quá đời này… Cuối cùng chỉ là những câu hỏi khắc khoải vọng lại: Tôi là ai, là ai… là ai..
Cũng vậy, cuộc đi tìm cái TA của Đỗ như cuộc đi tìm lá diêu bông (**) vì việc mọc chân dài ra thì không bao giờ là hiện thực.
Mọc tay dài…, mọc chân dài…, là khát vọng có được khả năng để bày tỏ tình yêu thương lớn, để đi tìm cái TA đã lỡ đánh mất trong cõi ta bà.
Ca từ “Nghìn tay ôm một nụ cười” được dệt bởi những tứ thơ, những hình ảnh thơ lạ, độc đáo với nhiều ẩn ngữ lung linh. Bài viết chỉ mong giải mã một hình ảnh thơ có thể khiến người đọc THẤT KINH:
Mọc tay dài…
Mọc chân dài…
Mà cũng không chắc giải được!
Nhưng dù vậy, ca khúc này vẫn quyến rũ tôi, vẫn đem lại cho tôi nhiều cảm xúc.
thanhdalat
5.5.2010
(*) (**) chữ của Văn Cao

Lần này xin giới thiệu một ca khúc mới khá hay của nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh: “Còn chút xanh ngời”, và tiếng hát Ngọc Huy nghe ra tha thiết hơn xưa:
 
Còn một chút xanh ngời
Vẽ bóng ta nụ cười
Còn một chút xanh ngời
Tô thêm ngày tươi mới
Cho đùa vui với cuộc đời
Vẽ bóng ta tơi bời
Và vẽ bóng ai tươi cười
(Vẽ bóng ai tươi cười
Và vẽ bóng ta tơi bời ..)
Còn một chút mơ vàng
Vẽ bước em dịu dàng
Còn một chút mơ vàng
Cho em về tươi sáng
Bao ngày yêu quá vội vàng
Vẽ bước em dịu dàng
Và vẽ bước ai phai tàn
(Vẽ bước ai phai tàn
Và vẽ bước em dịu dàng..)
Ta như là cơn gió
Bay vèo trong cõi mịt mờ
Em như là câu hát
Ta tìm trong nỗi tình cờ
Ta mang tình ta đó
Treo đời trên vách nhạt mờ
Dâng chút tình chiu chắt
Dẫu ngày hiu hắt đợi chờ
Còn một chút tươi hồng
Thắp sớm mai nụ hồng
Còn một chút tươi hồng
Môi em mềm như sóng
Ru người chưa hết long đong
Hát mấy câu ru người
Và hát mấy câu ru đời
(Hát mấy câu ru đời
Và hát mấy câu ru người ..)

1.     xin cam on va hen som gap lai
2.     http://1.gravatar.com/avatar/98ead0446a166d229167142366201676?s=32&d=http%3A%2F%2F1.gravatar.com%2Favatar%2Fad516503a11cd5ca435acc9bb6523536%3Fs%3D32
Trần Can, on Tháng Tư 15, 2011 at 10:22 sáng said:
Chuyện vui: Từ bài giới thiệu ca khúc “Nghìn tay ôm một nụ cười”, anh Châu (Đỗ Thất Kinh) đã tình cờ đọc trên Blog của bạn ThanhDalat một bài viết rất hay phân tích bài hát này.
Hiện nay Blog đã bị khóa nên không thể truy cập bài viết của bạn ThanhDalat, rất may là anh Châu đã copy lại bài viết và gởi cho mình.
Xin được giới thiệu bài viết đầy cảm xúc của bạn ThanhDalat và một ca khúc mới rất hay của anh Đỗ Thất Kinh: “Còn chút xanh ngời.”
(Sẽ gởi bài cho anh Hoành ngay.)