24 thg 12, 2013

Những hòn than Noel.


Những ngày trước Noel An thấy lòng vui những lời hẹn hò, cho dù mông lung đến mấy. Để đáp lại lời bình trêu đùa của cô bạn trên mạng “Noel này An ấm áp nhé, vì có nhiều bạn để hẹn hò”, An đã nhắn: “Đi lễ Noel trong cái lạnh se se của đêm Dalat thú vị lắm Tiger à”. Nhưng đợi mấy ngày không có trả lời, An không tế nhị xa xôi nữa, anh nói: “Nếu không ngại ai thì Noel mình đi thăm ngắm những hang đá trong các nhà thờ Dalat nhé”.Tiger trả lời: “Còn lâu mà anh, rảnh mình đi ucf nhé”. Còn đến nửa tháng mới Noel thì thỉnh thoảng cà phê với Tiger cũng hay quá đi chớ. Nhưng rồi ngay cả lời hẹn đi uống cà phê cũng bị những công việc của Tiger cuốn đi. Một hôm xuống ông bảo vệ chơi, ông nói: “Đêm Noel chú đi lễ nhà thờ cho tui đi với!” Biết ông bảo vệ là người không theo đạo, anh nói : “Đi chớ, nhưng bác đi dạo xem đêm hội thôi rồi về chứ vào dự lễ không có chi vui đâu!” “Đừng lo, tui đi lễ Noel nhiều lần rồi, lễ hay lắm”. An nói :Vậy thì tùy bác, đến đêm Noel tui cùng bác đi cho vui. Anh nghĩ: ít ra đây là cuộc hẹn có giá trị thực tế nhất! Noel thế là vui rồi, không lẻ loi như mọi năm trước nữa.

Còn cái vui khác không kém: Những tin nhắn chúc mừng Noel từ người thân và bạn bè ở xa gởi về:
-         Merry Chrischmas!
-         Giáng sinh an lành và hạnh phúc anh nhé!
-         Hồng ân Thiên Chúa đến với anh !
-         Giáng Sinh bình an, yêu thương, vui vẻ anh nha.
-         Trai tim moi nguoi se la hang da Be-lem am ap nhat, tran ngap hong phuc Chua Hai Dong trong mua Giang Sinh nay va mai mai nha anh.(có minh hoa cây thông Noel với nhiều ngôi sao).
Bấy nhiêu đó cũng đã làm cho An thêm nao nức chờ ngày lễ Noel đến.
An nhớ những đêm lễ Noel mấy năm trước, một mình anh đi giữa đám đông người co ro trong sự ấm áp của khăn áo dày cộm : áo măng tô, khăn len; của tay trong tay. Mọi người thong thả đi trên con dốc từ khu Hòa Bình xuống cầu Ông Đạo, rồi lại lên dốc nhà thờ Chánh tòa, giữa chập chùng sương giăng. Họ cứ đi lên, đi xuống để nhìn nhau, nhìn cảnh vật nên thơ của đêm Noel xứ lạnh, với niềm vui Noel len nhẹ nhàng trong lòng mình. An vừa thấy lẻ loi vừa cảm thấy một niềm an lạc của một người cô lữ trong cảnh mộng, trong “đêm thánh vô cùng đất với trời xe chữ đồng”.
Hôm nay, ngày Noel lại đến.
Nhưng chiều nay, đến 6g thì trời bỗng chuyển lạnh. Gió từng trận thét gào ngoài khung cửa sổ, hơi lạnh vây bủa tòa nhà. An vừa hé cửa đã vội đóng sập lại. anh biết mình đã bị hơi lạnh mùa đông phong tỏa rồi. Đi quanh phòng một lát, An xuống phòng bảo vệ đọc tờ báo nói về thời tiết thay đổi và về những đồn đoán về ngày tận thế mấy hôm trước.
-Trời lạnh quá! Không đi chơi Noel được ông ơi. Sorry!
-Ừ, năm nay lạnh thật. Thôi ở nhà , ngồi đó tui pha ấm trà. Xo với xiếc, ri với riếc cái chi!
Giọng giễu cợt và tiếng cười oang oang vô tư của ông bảo vệ xua đi ít nhiều lạnh giá của đêm đông.
Biết sẽ khó mà đi ra ngoài, An quay lên, đóng kín mấy cánh cửa, ngồi coi ti vi. Đang lúc buồn hiu nhìn ra ngoài trời đêm, một tiếng chuông điện thoại reo lên. Tiger gọi. An nghe một lời chúc ngắn gọn: TIGER ĐANG VUI NOEL VỚI ROBER HÙNG Ở SÀI GÒN. CHÚC CHÚ NOEL ẤM ÁP! SORRY CHÚ. An nhớ giọng giễu cợt của ông bảo vệ : Xo với xiếc, ri với riếc! Nhưng anh chỉ cười nhẹ. Niềm vui Noel khiến cho anh “lòng chợt từ bi bất ngờ”. An mở coi lại mấy tin nhắn chúc Noel hôm qua, và quả thật lòng An ấm áp dần. Mỗi dòng tin nhắn chúc mừng Noel như một hòn than đỏ, xếp bên nhau tạo nên một ngọn lửa nhỏ xua đi cái lạnh vừa mới len vào cõi lòng An. An thổi nhẹ vào những dòng tin nhắn chúc mừng Noel cho ngọn lửa bùng lên và anh lần lượt đem những nỗi phiền bực, những nỗi niềm cay đắng đốt cho cháy hết, đem những lúc cô đơn hong ấm trên ngọn lửa rực đỏ bởi những tin nhắn chúc mừng.
-         Merry Chrischmas!
-         Giáng sinh an lành và hạnh phúc anh nhé!
-         Hồng ân Thiên Chúa đến với anh !
-         Giáng Sinh bình an, yêu thương, vui vẻ anh nha.
-         Trai tim moi nguoi se la hang da Be-lem am ap nhat, tran ngap hong phuc Chua Hai Dong trong mua Giang Sinh nay va mai mai nha anh.(có minh hoa cây thông Noel với nhiều ngôi sao).

Người hỡi, hãy kịp bước tới, đến xem, nơi hang Bêlem
Ôi Chúa giáng sinh khó khăn thấp hèn.
Nửa đêm mừng chúa giáng sinh ra chốn nhân trần
Người đem ân phúc xuống cho muôn dân lầm than
Nơi hang bê lem thiên thần
xướng ca
Thiên chúa vinh danh chúng dân an hòa 

Tiếng nhạc mừng Noel nhà ai xuyên qua gió rét vọng vào làm cho “những hòn than yêu thương” từ những tin nhắn chúc mừng Noel của An rực lên. Lát sau, tiếng chuông nhà thờ vang ngân thánh thót vọng lại. Lòng An rộn ràng. Anh bước đến cửa, mở toang ra. Gió lạnh ập vào  thật dữ nhưng bếp lửa của những lời chúc Noel vẫn rực đỏ trong lòng anh. Bây giờ thì An không ngại gì gió lạnh nữa, anh mặc áo dày, kéo cao cổ áo, bước ra đường, hòa vào dòng người đi đến với nhà thờ, ở đó có ngọn lửa của tình yêu, ngọn lửa vĩnh hằng ngự trị nơi máng cỏ hang lừa.

thanhdalat

24/12/2013


9 thg 12, 2013

Tứ thơ chiều chủ nhật (1/3)


Nàng tắt vi tính, rời khỏi bàn làm việc đi xuống đường. Chưa hết buổi chiều mà nàng đã mở, tắt vi tính hơn chục lần. Bài thơ về nỗi niềm “chiều Chủ nhật buồn” làm mãi chưa xong.  Ánh nắng chiều nhuộm úa nỗi cô đơn của nàng. Mà riêng chi nàng, khi còn ngồi trên phòng, nàng đã nghe tiếng ngáp não nùng của ông bảo vệ rồi. Ông bảo vệ có 10 người con, nếp tẻ đủ cả, thế nhưng chúng ăn học rồi đi làm ăn xa, để lại hai vợ chồng già trong ngôi nhà rộng, lạnh lẽo. Ông tìm vui bằng việc nhận bảo vệ chung cư. Nhưng hình như sau những việc trông coi chung cư, những gặp gỡ chuyện trò với những người sống ở chung cư và hàng xóm, ghé qua nhà với bà xã, nỗi trống vắng vẫn làm ông phải ngáp dài thành tiếng.
Nàng đến quán tạp hóa ở ngã tư đầu đường định mua một gói mì, dù không thấy đói bụng. Như đàn ông trong những lúc như thế này thường mở gói thuốc, rút một điếu, bật lửa châm thuốc, hít vài hơi là xua đi được phút giây trống vắng;  việc đi mua một cái gì đó, ăn một thức gì đó cho vui cũng làm nàng khuây khỏa đôi chút,
Chưa vội về lại căn phòng quen thuộc,  nàng ngồi xuống cái ghế thấp, nói đôi ba câu chuyện với bà chủ quán.
-Sáng giờ đắt hàng không chị?
-Cũng ế lắm cô, hôm nay cô được nghỉ ạ?
-Vâng chị ạ, nghỉ cuối tuần. Các cháu đi đâu hết rồi?
-Mấy đứa đi học hè cả rồi. Chao, học chi học mãi không hết chữ!
Chồng mất đã lâu, chị một mình làm ăn nuôi bầy con. Con cái nhiều buổi đi học hết để chị lui cui một mình với cái quán nhỏ vắng vẻ. Nhưng không chịu ngồi không, chị loay hoay việc này đến việc khác không ngơi tay, và vì thế không còn thời gian để thấy trống vắng nữa!
 Nói chưa dứt tiếng “hết chữ” chị chủ quán đã ra phía sau bếp bưng lò than ra để giữa sân, nhen lên ngọn lửa nhỏ dưới đống than. Tiếng lửa reo tí tách, những lưỡi lửa liếm những hòn than linh hoạt như những vũ công champa nhảy múa, uốn éo quanh chân tháp cổ. Nàng nhìn mê mải bếp lửa như đang xem một màn vũ đạo huyền bí cho đến khi những hòn than đỏ rực lên.

 Khi bà chủ quán đặt lên bếp than hồng ấm nước rồi dọn bày ra những đồ dùng chế biến bữa quà chiều thì cũng là lúc những đứa trẻ trong xóm đi ra, đến ngồi chầu quanh bếp than hồng. Chúng chờ ăn quà vặt. Món quà chúng chờ là một món ăn mới xuất hiện gần đây nhưng đã mau chóng phổ biến và được ưa chuộng: bánh tráng trứng. Sự có mặt của lũ trẻ làm cho than như rực hồng lên. Đôi mắt bà chủ quán lấp lánh niềm vui giản dị. Những câu chuyện của lũ trẻ được bà chủ quán tiếp lời càng thêm rộn ràng. Tất cả như một gia đình quây quần quanh bếp lửa chiều.
Lát sau thì ông bảo vệ đến quán. Bà chủ quán ngừng tay nướng bánh, rót cho ông bảo vệ một cốc rượu nhỏ. Nốc một hơi cạn cốc, ông bảo vệ nói:
- Đau dạ dày đã lâu nhưng ngại đi bác sĩ, hồi trưa rảnh quá đâm buồn, tui bèn đi khám bệnh. À mà hay thiệt, Tới ngồi chờ ở phòng khám, khề khà bắt chuyện với mọi người ở đó quên đau luôn, mà cũng vui nữa chứ.
-Xì, cái ông này, đi khám bệnh mà cũng vui!
- Đồng bệnh tương lân mà, nói chuyện rôm rả, hào hứng lắm!
Bà chủ quán đưa ông bảo vệ cốc rượu thứ hai, nói : Thôi nhé, rượu hết rồi! Uống cho nhiều chị nhà qua mắng vốn tui.

Lời qua tiếng lại làm ấm buổi chiều hoang lạnh. Cơn mưa chiều phố núi dường như dừng lại bên ngoài không gian bếp lửa này. Nỗi buồn đè nặng tâm tư nàng chiều chủ nhật cô đơn tan mất từ lúc nào. Ý định lúc trưa, khi ngồi vào bàn vi tính là làm một bài thơ tả về nỗi cô đơn bay biến đâu mất. Cái không gian bếp lửa này, những con người giản dị, đơn sơ này đây đang thay nàng viết nên một bài thơ khác rồi: bài thơ về cái hạnh phúc đơn sơ, bình dị của cuộc sống hàng ngày.
thanhdalat
5/6/2013