Thùy An
Lấy chồng xứ Huế
Truyện vui
1. Quen Khanh đã ba năm, tôi không hề biết anh là người Huế. Anh nói tiếng Nam ngọt xớt. Những danh từ rất Nam bộ như “hưỡn”, “xí xọn”… anh đều hiểu rõ và đôi khi còn áp dụng vào những câu chuyện khôi hài rất có duyên. Cho đến khi tình cảm hai đứa chín muồi, Khanh ngõ ý:
-Ba me anh muốn biết mặt em.
Tôi theo Khanh về nhà trong tâm trạng vô cùng hồi hộp. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tôi vẫn cảm thấy bối rối, chân tay thừa thải trước tia nhìn vừa dịu dàng vừa soi mói của mẹ Khanh. Đó là người phụ nữ ngoài năm mươi, gương mặt tròn trịa, nước da trắng mịn phảng phất vài nếp nhăn nơi đuôi mắt. Tóc bà nhuộm màu nâu đen, được bới cao, cài trâm đồi mồi trông rất quí phái. Bà trang điểm nhẹ nhàng, một chút phấn hồng và môi son màu nhạt.
-Thưa mẹ, đây là Kiều Tiên, bạn gái của con.
Nụ cười của bà thật tươi:
-Kiều Tiên à? Cái tên dễ thương hí. Ngồi chơi đi cháu. Chờ bác một chút.
Bà đứng dậy đi vào trong, để lại tôi ngơ ngác sau khi nghe một loạt âm thanh líu lo như chim hót. Khanh nheo mắt:
-Sao? Không hiểu à? Anh đã nói rồi, gia đình anh người Huế, vậy mà không tin. Em có phải là chắt nội của Tào Tháo không đó?
Mẹ Khanh ra, trên tay bưng một cái dĩa hình bầu dục tráng men xanh. Bà đến gần tôi, đặt dĩa lên bàn:
-Ăn đông sương với bác cho vui.
Đông sương? Không phải. Đó là những miếng thạch dày khoảng hai phân, được cắt thành từng miếng hình thoi bằng ba ngón tay. Rải rác giữa lớp thạch trong suốt là những khối vuông nhỏ màu trắng, đen, nâu, cam và xanh lá cây.
Mẹ Khanh nhìn tôi chăm chú. Hình như bà đang nghĩ, con nhỏ này câm chắc? Và tôi cũng nghĩ, Kiều Tiên, hãy nói một câu gì đi chứ.
-Cháu cám ơn. Ô, thạch của bác làm đẹp quá.
Mẹ Khanh vui vẻ:
-Người Huế gọi thạch là đông sương cháu à. Cháu ăn đi, đừng sợ, bác không dùng màu thực phẩm mô –rồi bà lấy tăm ghim miếng thạch lên săm soi –cháu coi màu nì, màu trắng là sữa, đen là cà phê, nâu là cà phê sữa, lục là nước lá dứa, còn màu gạch là nước cà rốt.
Màu “gạch” là màu “cam”! Tôi lại học được một từ đặc trưng của Huế. Miếng thạch ngọt thanh tan trên đầu lưỡi, thấm vào lòng tôi những cảm giác dịu êm.
Cổng nhà Khanh bỗng mở toang. Một người đàn ông trung niên,giống Khanh như tạc phóng xe máy vào. Ông đứng trước thềm, tươi cười nhìn mẹ Khanh rồi chỉ tay vào giỏ xe: một chậu hoa dâm bụt vừa nở hai nụ hàm tiếu màu vàng. Mẹ Khanh đến gần, ngắm nghía:
-Mình mới mua hả? Ôi bông cẩn vàng, đẹp thiệt đó.
Tôi tròn mắt. Khanh ghé vào tai tôi:
-Người Huế gọi “Hoa dâm bụt” là “bông cẩn”.
Ba Khanh bước vào phòng khách, mẹ Khanh theo sau bảo Khanh:
-Con bưng chậu hoa xuống rồi đi cất xe cho ba.
Tôi đứng dậy, vòng tay:
-Cháu chào bác ạ.
-Cháu là bạn gái của Khanh phải không? Bác gái nói cho bác biết rồi.
Ba Khanh ngồi đối diện tôi, hỏi han ân cần. Giọng ông ấm áp, tuy âm sắc hơi nặng, có nhiều từ tôi không hiểu rõ, chỉ lờ mờ đoán ra. Nhưng ánh mắt ấy, cử chỉ ấy đã nói lên một tình cảm chân thành.
2. Tôi nhận lời cầu hôn của Khanh, mặc cho những lời bàn ra tán vào của đám bạn. Thật ra cũng vì thương tôi, nên chúng nó mới đề cao cảnh giác nhiệt tình như thế. Nào là: “Công dung ngôn hạnh mày có được bao nhiêu mà dám uống thuốc liều hở?”, “Làm dâu người Huế khó lắm, mày chịu được sao?”, “Chúng tao khuyên mày nên đi học vài khoá nấu ăn, làm bánh mới đủ sức đối phó.”…
Tôi bịt hai tai, hét:
-Chúng mày có im hết đi không? Tình yêu của Khanh đã cho ta đầy đủ mười thành công lực.
Nói thì oai lắm, nhưng lòng tôi cũng hơi run khi nghe ba Khanh bảo:
-Đám cưới xong, Khanh nên đưa Kiều Tiên về Huế thăm mệ và mấy O. Xa xôi quá, không ai vào chung vui cùng hai con được. Ba nghĩ là họ rất mong thấy mặt con dâu của ba.
Tôi lại càng run. Cái gì “mệ”, cái gì “O”?
Khanh lại “phụ đề Việt ngữ”:
-Mệ là… bà nội của anh đó. Còn O là hai người em gái của ba.
-Như vậy “O” có nghĩa là “cô” phải không anh?
-Đúng. Cho em 10 điểm. Còn “mệ”?
-Mệ là… bà nội chớ gì.
-Mệ là bà thôi. Mệ nội, mệ ngoại, là bà nội, bà ngoại.
-Sao hồi nãy anh nói mệ là bà nội? Tiền hậu bất nhất, cho anh zéro điểm là vừa.
-OK, anh chịu thua em 1 – 0 đó, bây giờ nghe anh nói tiếp nè.
-Bộ anh muốn em loạn thần kinh hả?
Khanh dỗ dành:
-Nếu em không chịu cho anh truyền thêm nội công thì làm sao ứng phó với bà con nội ngoại của anh ngoài Huế chứ.
Có lý. Mặc dù tôi chưa quen nghe giọng Huế, nhưng nếu tôi hiểu được những từ người Huế thường dùng, thì sự đồng cảm giữa tôi và “giang sơn nhà chồng” sẽ dễ dàng hơn. Tôi lấy tờ giấy và cây bút:
-Được rồi, anh nói đi. Em sẽ ghi và học thuộc lòng.
Khanh phấn chấn ra mặt:
-Em ngoan quá –rồi tằng hắng –Anh bắt đầu nè. Người Huế từ “mô” là “đâu”, ví dụ “anh đi mô?” có nghĩa là “anh đi đâu?”, “bên ni” là “bên này”, “bên nớ” là “bên kia”, “răng” là “sao”, “rứa” là “thế”, “kiệt” là “hẻm”, “tra” là “già”, “ăn kỵ” là “ăn giỗ”…
Đầu óc tôi lùng bùng, tay chân tôi quờ quạng. Khanh đặt câu hỏi:
-Đố em, “ôn” là gì?”
Tôi xếp giấy lại, thở phào:
-Anh hết vốn rồi hả? Đố như anh, con nít cũng biết. Ôn là ôn tập chớ gì.
Khanh kí vào đầu tôi:
-Cho em xuống học lớp Lá là vừa. “Ôn” là “Ông”. Gặp các ông già, người ta thường “Thưa ôn”, cũng như đối với các bà lão, người ta thường “thưa mệ”…
Khanh tiếp tục đưa tôi vào mê hồn trận:
-À, anh nhắc em điều này, nếu thấy một người đàn ông được gọi là “Mệ” thì em cũng đừng ngạc nhiên, vì đó là những người trong hoàng tộc…
Tôi hét lên:
-Cái gì? Ôi em bị tẩu hoả nhập ma rồi.
3. “Giang sơn nhà chồng” của tôi toạ lạc giữa một khoảng vườn xanh tốt trong thành nội, gồm ba căn nhà trệt lợp ngói rộng rãi, ngăn cách nhau bởi các dãy hàng rào bằng cây thấp, lá nhỏ, quấn quít những sợi dây leo màu vàng. Khanh nói:
-Bà nội anh rất thích chăm sóc vườn tược. Hàng rào chè tàu này còn già hơn tuổi của anh nữa đó, còn kia là những dây tơ hồng. Em thấy có đẹp không? Ngày trước, nhà anh chỉ có một căn thôi, sau này hai O lập gia đình, bà nội mới xây thêm hai căn nữa, của hồi môn ấy mà.
Có tiếng reo:
-Khanh, cháu Khanh đó phải không?
Một phụ nữ khoảng trên dưới năm mươi, mặc quần tây nâu, áo hoa sặc sỡ, từ căn nhà bên phải chạy ra. Tóc bà uốn cao, nước da trắng, miệng cười có má lúm đồng tiền.
-Đây là O Hương của anh.
-Cháu chào… O ạ.
O Hương tiến đến gần, vuốt má tôi:
-Vợ thằng Khanh đây hả. Chà, hai đứa xứng đôi lắm đó nghe –rồi bà kéo tay tôi và Khanh về phía căn nhà giữa –Mạ ơi, vợ chồng Khanh về tới rồi nì.
Khanh nhìn sang căn nhà bên trái cửa khoá ngoài. O Hương nói:
-O dượng Hoà về làng ăn kỵ rồi. Chắc là mai mới lên.
Nãy giờ tôi cố ý lắng nghe. Eureka, tôi đã nhớ. “Ăn kỵ” là “ăn giỗ”, còn “mạ”? Chắc là “mẹ” rồi. Xem ra tiếng Huế đâu có khó gì, khỏi cần Khanh làm thông dịch.
Bà nội của Khanh rất đẹp lão. Mái tóc bà bạc phơ, gương mặt hồng hào, phúc hậu. Bà đang ngồi trên chiếc ghế mây cạnh ngưỡng cửa, miệng cười móm mém, âu yếm nhìn Khanh đi bên tôi.
-Chúng cháu chào mệ.
Bà gật đầu rồi đưa tay níu lấy vai Khanh:
-Đỡ mệ vô nhà.
Bà nhỏ bé trong vòng tay Khanh, bước chân bà khập khiểng. Khanh lo lắng:
-Mệ, mệ bị sao vậy?
O Hương đỡ lời:
-Hôm qua mệ ra vườn tưới cây, mệ bị bổ.
-Im đi, tau bớt rồi –bà nhìn O Hương từ đầu đến chân –mi bận cái áo chi mà loè loẹt rứa? Tra rồi, gần làm mụ gia rồi, còn bày đặt diện.
Tôi nói nhỏ với Khanh:
-Em hiểu từ “tra” rồi, nhưng “bổ”là gì? Còn “mụ gia”?
-“Bổ” là “té”, còn “mụ gia” là “mẹ vợ” hoặc “mẹ chồng”. Xứ Huế anh có câu: “Thương chồng mà khóc mụ gia, chớ tui với mụ chẳng bà con chi.”
Tôi che miệng cười. Bà nội Khanh ngồi trên sập gụ, vẫy Khanh và tôi lại gần. Bà vuốt tóc tôi:
-Mệ có coi bóng đám cưới, trông cháu đẹp hơn trong bóng nhiều. Biết hai cháu sắp ra thăm mệ, đêm mô mệ cũng nằm chộ.
Khanh thông dịch ngay:
-“Bóng” là “hình”…
Tôi ngắt lời:
-Còn “nằm chộ” là “nằm mơ”, đúng không?
-Very good, em thông minh thật đấy.
Bà nội Khanh có vẻ thích tôi. Bà kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, từ chuyện làng xóm, đến chuyện những người trong họ tộc, chuyện gia đình Khanh… giọng bà nhẹ nhàng, thân ái. Vì đã ôn tập trước, nên những từ rặt Huế như răng, mô, tê, rứa… tôi hiểu dễ dàng. Và càng lúc, tôi càng thấy gần gũi bà, thương yêu bà hơn.
-Cháu biết không? Chồng của cháu rất thích ăn chè thịt quay.
Chè thịt quay là gì? Tôi nhìn quanh tìm Khanh. Nhưng thôi, khỏi cần thắc mắc, chẳng qua cũng chỉ là món chè bình thường, cứ ăn vào là biết ngay thôi mà. Bà gọi:
-Hương ơi, lấy cà mèn đi mua chè thịt quay cho các cháu ăn đi con.
O Hương bảo Khanh:
-Cháu qua nhà dắt dùm chiếc xe ra cho O.
-Để cháu chở O đi.
Khanh đến bên tôi:
-Em ở nhà với mệ được không?
Tôi vênh mặt:
-Anh khỏi lo. Mệ nói gì em cũng hiểu hết.
*
Tôi đi thơ thẩn trong vườn. Nắng chiều dìu dịu, gió chiều êm ái. Lòng tôi rộn vui theo tiếng chim hót chuyền cành. Hình như bà nội gọi:
-Vợ thằng Khanh mô rồi?
Tôi hấp tấp chạy vào:
-Mệ sai cháu gì ạ?
-Cháu ra ngoài “cươi” lấy cái “chủi”, “xuốt” dùm mệ cái “dà”.
-!!!
Lần này thì tôi thua thật. Khanh ơi, mau về cứu em.
(Rhum sưu tầm)
Hiiiii cho NM hoc xong tieng Hue moi ra ngoai no du lich
Trả lờiXóaChuyện vui mà NHAMY. NHAMY ra Huế ở chơi chừng một năm là noái tiếng Huế như Pháp thui mừ!
XóaThực lòng mà nói em "đau khổ" với tiếng Huế vô cùng đó Rhum ạ! Hồi cấp hai, em học Toán cũng vào loại nhất nhì lớp em chứ không đùa đâu. Lên đến cấp ba, gặp ngay một cô giáo dạy Toán nói rặc ri giọng Huế, nghe chả được gì cả. Cứ cô nói chữ nọ thì nghe ra cái chữ kia. Cả lớp thành ra dốt toán. Lên lớp 11, lại thêm một cô giáo dạy toán nói tiếng Nghệ An nữa. Em đã nói chuyện với em trai của Rhum hai lần. Thú thật là em không nghe được cái gì cả, cứ vâng vâng dạ dạ mãi cho dù cũng không biết nội dung người ấy nói có cần mình phải vâng dạ không? Bây giờ nghĩ lại vẫn buồn cười. Rhum nói mà nhiều lúc em còn không nghe được nữa là...Do đó em ngại không dám gọi điện đâu.
Trả lờiXóaNhưng rồi mụ cũng đã luyện lại môn Toán tại nhà Luyện Toán nhiều mà viết văn hay mới lạ! Có lẽ mụ nên làm như NHAMY: học thêm tiếng Huê (tui giới thiệu thầy kèm tại nhà nhé!):8)
XóaTặng cái bông ni cho mụ nì:-r
Hihi...
Trả lờiXóaCháu ra ngoài sân, lấy cái chổi, quét dùm mệ cái nhà...
Phải không anh Rhum?
như thị giỏi ngoại ngữ (tiếng Huế) lắm đó!
Xóa-Cháu ra ngoài “cươi” lấy cái “chủi”, “xuốt” dùm mệ cái “dà”.
Trả lờiXóahihihi! pó tay.com rùi
bó rau chấm cơm còn ăn được chứ pó tay.com thì tui cũng botay.com luôn! hi hi
XóaGiới thiệu giọng Huế như ri là tuyệt cú mèo rồi! :D
Trả lờiXóaCư sĩ cười làm giảm bớt vẻ đạo mạo rồi!:b)
XóaMặc dù giọng Huế hơi khó nghe nhưng HG đặt biệt rất thích nghe con gái nói giọng Huế , dễ thương chi lạ ...
Trả lờiXóaRứa nghĩa là không thích nghe con trai Huế noái?:-(
XóaCon gại Huệ nọi dệ nghe hơn .:D
Xóa-Vợ thằng Khanh mô rồi?
Trả lờiXóaRa ngoài “cươi” lấy cái “chủi”, “xuốt” dùm mệ cái “dà”.
Xong rồi đem cái bườn ra ẩn nước súc cho sạch vô chế cho mệ miếng trà
Hì... truyện rất thật.
Vui suốt tuần aR hí
O ni Huế rặt mà răng noói trật rứa! Ảng nước chơ không phải ẩn nước mô..hihi
XóaO ni làm tui dân Huế mà cũng ngẩn ngơ. (nói mau không hiểu lầm: ngẩn ngơ vì chữ "ẩn nước" đó). Cảm ơn HSV đã cứu R:nói "áng nước" mới đúng. CS quê quá !:p
XóaTừ dỏ tới lớn tui toàn nghe noái "ẩn nước", từ địa phương mô phải phổ thông mờ đoài i chang dau, rứa mờ dám noái tui quê, may mờ từ khi cha sanh mẹ đẻ tới chừ tui toàn ở trong thành nội, dị òm! ốt dột!
Xóa
Trả lờiXóaTỔ TIÊN NGƯỜI NHẬT LÀ NGƯỜI HUẾ!
Có một nhà nghiên cứu nhân chủng học người Nhật đi tìm nguồn gốc tổ tiên của dân tộc mình.
oOo
Ông ta đã đi khắp thế giới để tìm kiếm nhưng vô vọng. Cuối cùng, ông trở về châu Á và đặt chân đến Việt Nam. Đến ga Huế, tình cờ ông nghe được 2 người dân địa phương trò chuyện với nhau:
- Mi đi ga ni?
- Ừ, tau đi ga ni. Mi đi ga mô?
- Ga tê. Tau đi ga tê.
- Ga tê ga chi?
- Ga Lăng Cô tề.
- Răng đông như ri?
- Ri mà đông chi!
- Mi ra ga mô?
- Ra ga Nam Ô.
- Khi mô mi đi?
- Chừ chứ khi mô.
- Mi lo đi đi.
- Ừ, tau đi nghe mi!
Nhận ra cách phát âm ngôn ngữ của người dân địa phương ở đây không khác gì tiếng Nhật ngày nay, nhà nghiên cứu người Nhật đã mừng rỡ reo lên:
- A! Đây chính là tổ tiên của người Nhật! :D :)) =))
Xin phép Thay Do "dịch" lại cuộc nói chuyện của hai người "bà con với người Nhật" như sau:
Xóa- MIDIGANI? (Mi đi ga ni?)
-UTAUDIGANI! MIDIGAMO?( Ừ, tau đi ga ni. Mi đi ga mô?)
- GATE TAUDIGATE (Ga tê. Tau đi ga tê.)
- GATEGACHI? (Ga tê ga chi?)
- GALANGCOTE (Ga Lăng Cô tề.)
- RANGDONGNHURI (Răng đông như ri?)
- RIMADONCHI (Ri mà đông chi!)
- MIDIGAMO (Mi ra ga mô?)
- RAGANAMO (Ra ga Nam Ô.)
- KIMOMIDI (Khi mô mi đi?)
- CHUCHUKIMO (Chừ chứ khi mô.)
- MILOMIDI (Mi lo đi đi.)
- UTAUDINGHEMI (Ừ, tau đi nghe mi!)
Xin chào thua Thay Do!:-?
hiiiii....vui quá hỉ NM nhứt định ra Hue vi chuyến này có nhiều thông dịch viên hạng cừ hiiiii
XóaMột ông vô quầy thuốc định chọc ghẹo cô bán thuốc: bán cho tui viên thuốc ÔMTUIVÔĐICÔ.
XóaCô bán thuốc nhã nhặn trả lời: dạ thưa, cháu chỉ có thuốc XÊTUIRAĐIÔNG mà thôi.
Uông mấy loại thuốc ni rồi ăn thêm mấy cái tát nữa mới có tác dụng bác sĩ hí!:8)
XóaNHAMY ra Huế tìm gặp mệ Vĩnh Ba là yên tâm. Mệ Ba là Huế "chính chủ" đó!
XóaCó lần gặp một anh người Huế, là một blogger ở Đồng Nai, PT với một nhỏ bạn nữa ngồi nghe anh nói mà không hiểu gì nên mấy lần sau anh rủ đi uống cafê nữa PT và nhỏ bạn không dám đi !
Trả lờiXóa...sau đó mấy hôm, PT với nhỏ bạn ngồi chơi trước ngõ, nghe tiếng rao ngọt ngào của anh bán phở, tụi em mê liền và đi theo luôn hu hu:-(
XóaTỐI BÊN GIA ĐÌNH VUI NHIỀU VÀ TRÀN ĐẦY HẠN PHÚC HA
Trả lờiXóaCảm ơn hung do nhiều nhé!
XóaNghe lời rủ rê ngọt ngào của Thanhdalat, Nhanhlanrung đã qua Hồng Công tậu nhà rồi đó. Truy cập đường link ni hí!
Trả lờiXóahttp://blog.yahoo.com/NHANHLANRUNGHK/articles
Bây giở tui ngồi đây ân hận vì đã cù rủ bạn bè qua với cái lão Già hú mất nết đó đây! Lão ta thật ra cũng là già hú VN thôi, lão chướng cái là hay giấu bài lắm! Xin can các bạn! Ở lại đây cũng vui rồi!
XóaNhà bên YahooHK là do người khác làm tặng cho Hiền Mai, Rhum ơi!
XóaVào thăm người bạn cũ vừa mới qua blogspot tậu nhà nhé! Theo đường link này:
Trả lờiXóahttp://nguyenvke51.blogspot.com/
R đã qua. Mừng là có thêm bạn đến nơi này và Bâng Khuâng khi biết người mà BD "nằm chô" chính là Phu Đoan
XóaĐa tạ PĐ giới thiệu nhà mới Ksor với quý hữu.
XóaHôm qua em nằm " chộ" anh
Trả lờiXóaSao anh ko nhớ là đã từng quen em ? (~_~)
Qua thăm anh Ksor Ke mới biết rõ câu nói của nàng
XóaHôm qua em nằm " chộ" anh
Sao anh ko nhớ là đã từng quen em ? (~_~)
là dành cho Phu Đoan! Cái anh Phu Đoan này khiếp thật, làm cái chi mà khiến người ta phải nằm "chộ" thế không biết!
Sáng nay rảnh, em qua để hỏi Rhum xem thử đã tìm giúp em người dạy kèm tiếng Huế chưa để em theo học. Lỡ đâu mai một đi làm dâu xứ Huế, mẹ chồng nói mà nghe không được là tai họa đó Rhum à! Em định năm 60 tuổi sẽ đi lấy chồng xứ Huế đó!
Trả lờiXóaCó người dạy kèm tiếng Huế cho mụ rồi, kèm riết cho đến khi mụ đi chống lầy luôn đó!
XóaChào eng xứ Huế, tui cũng cận kề Huế đây nhưng không nói được tiếng Huế mô...hiiii...lâu nay không ghé nhà anh anh có khỏe không? chúc anh những ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ nhé!
Trả lờiXóachào iêm Đà nẽng! Ngủ ngon iêm nhé!
XóaIêm QT chơ răng nói iêm ĐN rứa hè...hiiii..!
XóaIêm dân Quảng Trị à, có nghe danh Phu Đoàn (Bâng Khuâng La Thụy không nhỉ , anh ấy là cựu học sinh Nguyễn Hoàng ngày xưa (không biết có phải là học trò ...cá biệt không mà nổi danh lắm):-?
XóaThấy Rhum đem con tem.....(....) tặng cho người ta mà... ghen tị đó nha.
Trả lờiXóaĐà Lạt chiều có lạnh không?
Mới chỉ tặng con tem trên mạng thôi mà, con tem kia còn đây, sẽ tặng cho ai gặp R trước he he
XóaRhum à. Hôm nay em có chát với một anh Tây. Anh ta viết câu tiếng Việt cười no bụng luôn. Chẳng hạn như đoạn này, em copy lại để làn "tư liệu giảng dạy" đó mà:
Trả lờiXóa- Anh ta:
Cảm ơn kết thúc tesekur đây. Tôi muốn nhìn thấy một đoạn ngắn 2 phút đủ để cho phép các cabin. ngủ ngon, giấc mơ ngọt ngào cho bạn cũng muốn nhìn thấy trong giấc mơ của bạn, bạn nhìn thấy tôi, tôi muốn yêu bạn, quá Ruyam
- Em:
Chúc bạn ngủ ngon!
- Anh ta:
cảm ơn bạn đêm tốt. ngủ chặt chẽ, thân giấc mơ ngọt ngọt của tôi, tôi đã hôn lên đôi môi ngọt ngào của nụ hôn tình yêu của bạn tôi muốn bạn để giành chiến thắng trái tim của bạn
Em copy lại cả cuộc nói chuyện nhưng em ví dụ một đoạn này thôi. Em buồn cười nhất là câu "ngủ chặt chẽ" . Hồi giờ không nghe người Việt nào viết như thế cả. Em đã xóa tên anh ta và thời gian chát rồi.
Ngủ chặt chẽ là trói chặt nhau đó mụ à! Ngủ kiểu đó khổ lắm!(nhưng không chặt chẽ thì phụ nữ không chịu đâu). Anh chàng Tây này nói tiếng Việt sỏi quá! Mà mụ này! Dạo này thích kiếm bạn phương xa đến thế à!:-?(cười ngao ngán):-o
Xóa(Nếu Thủy muốn dùng biểu tượng cảm xúc thì copy ký tự bên cạnh dán vào NHẬN XÉT nhé)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaEng ui ! Rứa em muốn làm Dâu xứ Huế có được hông eng hè ? Em nói vui rứa thôi chơ sợ Mệ Nội khó tính lém đó he ! Hi hi
XóaHV sang thăm chúc anh Rhum một tuần mới luôn khỏe,vui,hạnh phúc và an lành nhé anh!
Nói vui mà làm cho tui mừng hụt! (Cứ tưởng mình được dịp mở lớp dạy tiếng Huế chớ!):8)
XóaRhum này ghê thật! Bài đăng có dụng ý ai muốn làm dâu mạ tui thì lo học nói theo thổ âm Huế đi là vừa. Hihihi
Trả lờiXóaRăng lại noái ra cho thiên hạ biết! (kỳ quá, bí mật làm ăn mà)
XóaEm qua thăm Rhum, định hỏi thăm về tình hình học kèm tiếng Huế như thế nào chứ hình như em phải làm mẹ chồng của con dâu Huế hay sao ấy. Con nói mà mẹ không nghe được tiếng nào chết dở ấy chứ. Còn anh Tây ấy ư, em không chát nữa đâu. Bấy nhiêu đủ tư liệu để đọc cho hoc sinh nghe rồi. Em đặt tên bài copy ấy là "Tây viết tiếng Việt". Em muốn đăng lên Blog lắm nhưng lại sợ anh ta vào Blog em đọc được thì hóa ra mình không tôn trọng họ.
Trả lờiXóaMuốn học tiếng Huế thì đăng ký gấp, mà định học mấy ngày đêm? (Giáo sư thỉnh giảng đi ra Đức Phổ dạy luôn một tuần rồi cùng với học trò về Dalat luyện thêm một tuần trăng...bí mật):8)
XóaQua thăm anh Ksor Ke mới biết rõ câu nói của nàng
Trả lờiXóaHôm qua em nằm " chộ" anh
Sao anh ko nhớ là đã từng quen em ? (~_~)
là dành cho Phu Đoan! Cái anh Phu Đoan này khiếp thật, làm cái chi mà khiến người ta phải nằm "chộ" thế không biết!
Hì ! trong bài viết của anh có từ ngữ địa phương của khúc ruột miền trung mà, sao anh lại chưa nghiên cứu ra hè ? (~_~)
[img] http://files.myopera.com/Dirk63/albums/2330421/good-morning-10.gif [/img]
Nằm "chộ" là nằm "mơ thấy" chớ chi. O nói xa nói gần làm tui ốt dột quá đi!
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaRăng lại xóa đi, chắc nói xấu tui hic hic:-(
XóaBài viết này anh trai nhắc khéo nếu ai mà muốn lấy chồng xứ Huế quê tui thì phải học nhiều thứ lể nghi lắm đó...hiiii..cafe chiều anh ơi..! [img]http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/57.gif[/img]
Trả lờiXóaBiết rứa thì âm thầm học tiếng Huệ đi chơ nói ra mần chi (tui dạy tiếng Huệ không kip):p
XóaLâu nay cso liên lạc gì với NQQ không?
Trả lờiXóaChưa có dịp gặp huynh à, với lại không có duyên cớ chi. Chỉ đọc thơ thôi.
XóaNgười Huế xa Huế lâu rồi không biết còn nhớ hết tiếng Huế không hè? phải mời thêm tui mần giáo viên cho chắc ăn (nam mô a di đà lạt, noái rứa họa may có việc kiếm thêm chút cháo!)
Trả lờiXóaNam mô a di đà lạt! Thí chủ giúp luyện nói thì hay quá, nhưng theo ý tui thì thí chủ lo nấu ăn là được rồi, để "cháo" tui dứt cho, kiếm được kha khá "hai đứa mình" đi chơi với nhau một trận cho đã nghe.:8)
XóaĐã "hai đứa mình đi chơi với nhau" thì phải "hai đứa mình lo nấu ăn với nhau" mới trọn bộ chớ. Tui lo ăn còn bên nớ lo nấu hí.
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaLại nói xấu tui nữa rùi!:-(
XóaEm sang để học thêm tiếng Huế đây!
Trả lờiXóaHọc ở đây thì ăn thua chi, thầy phải kèm cặp riết vài ngày đêm mới làm dâu xứ Huệ được đó mụ nờ.
XóaRhum ơi. Bữa ni qua thăm dà ôn mới chộ diều dan sắc. Ôn cứ bui đi cho bui cửa bui dà. Mai mốt ai ưa làm dâu Huế thì cứ rứa mờ dắt ra. khôn răng mô. Hí...
XóaĐọc lần 2 vẫn thấy hay. Truyện rất dí dỏm!
Trả lờiXóaKhi mô về làng Art2all chơi huynh cảm ơn Thùy An giùm R với nghe.
Xóa