2 thg 4, 2012

Ôi phù du…





 Mỗi năm có nhiều ngày hát Trịnh và có một ngày để nhớ Trịnh. Đó là những ngày không như mọi ngày, vì hoang mạc hồn ta đã có lời ca của Trịnh chia sẻ
Đang ngồi họp bàn kế hoạch đầu quý , cái đầu đang căng lên với bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu phương án, bao nhiêu con số, càng căng hơn bởi những khuôn mặt nghiêm trọng thì chợt cảm thấy có sự rung giật từng chặp dưới lớp vải quần,  Doãn thọc tay thật sâu vào túi quần lôi nó ra, thật khó lôi ra bởi nó khá lớn, lại trong tư thế ngồi. Doãn duỗi chân , dùng hai ngón tay kẹp nó lại kéo ra lần nữa, cuối cùng thì cu cậu cũng phải rời khỏi cái chỗ kín đáo và ấm áp quen thuộc, nằm gọn trong bàn tay Doãn. Doãn bấm bấm, màn hình nhỏ của cái điện thoại di động hiện lên dòng chữ :
Oi phu du
Tung tuoi xuan da gia
Mot ngay kia den bo
Doi nguoi nhu gio qua
Doãn cau mày. Lời nhắn thật là không đúng lúc, không đúng chỗ. Nhưng nó đã có mặt, và nó đã len vào trong tâm tư anh, nó kéo anh ra khỏi vũng lầy của một trong nhiều buổi họp vô bổ, những buổi họp triền miên không thiết thực, những buổi họp ...
Tiếng nhạc đã vang lên trong đầu, lời ca chơi vơi phiêu lãng làm nhòe đi những dòng chữ cứng cỏi , những con số nghiêm nghị và khô khan trên bảng, trong tờ dự thảo kế hoạch cầm trên tay, tiếng nhạc làm hiền những khuôn mặt sắc sảo khôn ngoan đường bệ của đồng sự. Doãn đẩy cái điện thoại vào sâu trong túi quần, đẩy thật sâu như muốn giấu kín những tình tự không đúng chỗ, nhưng tiếng nhạc đã ngập tràn tâm tư anh.
Về ngồi trong những ngày                         
Nhìn từng hôm nắng ngời
Nhìn từng khi mưa bay...

Có những ai xa đời
Quay về lại
Về lại nơi cuối trời
Làm mây trôi...
Mây đang trôi vào phòng họp làm cho những con chữ, những sơ đồ, bảng biểu hình vuông, hình chữ nhật, hình tròn,..bồng bềnh trôi. Tiếng người thuyết trình và tiếng hát Khánh Ly vang trong đầu Doãn quyện vào nhau, khi nhập lại, khi tách rời như một thứ hợp ca nhiều bè kỳ quặc:
Thôi về đi để nâng cao hiệu quả kinh doanh
đường trần đâu có gì
tóc xanh mấy mùa...
có nhiều khi ta quá chủ quan từ vườn khuya bước về
nhìn một cách khách quan bàn chân ai rất nhẹ
mẫu mã sản phẩm tựa hồn những năm xưa...
Rồi tạp âm nhỏ dần, mờ dần, chỉ còn lại lời ca vang vọng trong tâm tưởng, dặt dìu, chơi vơi.
Oi phu du…
Tung tuoi xuan da gia
Mot ngay kia den bo
Doi nguoi nhu gio qua…
Buổi họp kết thúc trong lời gọi thiết tha
Thôi về đi
Đường trần đâu có gì...
Tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi
Từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
Tựa hồn những năm xưa
Doãn lùa vội giấy bút, bảng biểu, sơ đồ và những tuế toái xã giao vào trong cặp, anh bước nhanh ra ngoài.
Thôi về đi
Đường về ôi quá dài
Doãn đi về trong nhịp điệu dặt dìu, phiêu lãng của ca khúc “phôi pha”.
Cách làm ăn cũ kỹ, những ngôn từ sáo rỗng, những đấu đá tranh giành quyền lợi, những buổi họp vô bổ của một cơ quan còn làm việc theo lối cũ. Tất cả đè nặng trên đời sống, trên tâm tư Doãn tự lâu rồi. Và sẽ còn đè lâu nữa. Nhưng chiều nay, ít ra là trong chiều nay, Doãn nghiêng vai, trút hết xuống sông để chúng trôi ra biển rộng, để đường về thênh thang...
Khúc nhạc bên đường đưa hồn Doãn vào cõi mênh mang
Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những quán không...
Bàn im hơi bên ghế ngồi...
Quán không, chiều nay hồn ta là quán không, là làn mây bay nhẹ nhàng trên bầu không xanh thẳm.

thanhdalat
1/4/12

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]