Đó
là một đêm giáp Tết:
-Chúc
anh năm mới hạnh phúc!
-Happy
new year!
Chúc?
Lại là lời chúc giao đãi! Mỗi một năm mình nhận được đến trăm lời chúc đủ loại
rồi. tính sơ sơ đến bây giờ là mấy chục ngàn lời chúc dành tặng cho mình rồi
nhỉ? Từ những lời chúc tươi thắm hy vọng thuở xuân xanh tươi nõn đến những lời
chúc nhạt sắc phai hương của mùa thu lá rơi vàng…
Những
lời chúc đã phai màu.
Happy
new year. Lời chúc này chị đã nghe hơn trăm lần. Sáo quá! Sao anh không gởi
những lời chúc của riêng anh nhỉ? Những lời chúc thực tế, chẳng hạn như…Chị
nghĩ thoáng qua: Chúc mình mau chóng có ….chồng! Chỉ là ý nghĩ thôi nhưng nàng
cũng đỏ mặt. Thật ra khi gõ những lời chúc cho anh, chị cũng đã nghĩ : chúc anh
mau chóng có vợ, nhưng ngại ngần vì thấy không thơ mộng văn vẻ chi hết. Cũng
khách sáo như anh, chị gõ:
-Chúc
anh ngủ ngon!
Ờ,
ngủ ngon!
Nếu
lời chúc có chút tác dụng trong thực tế thì anh đã không phải cậy đến tim sen
vỗ về, anh đã không hàng giờ trước máy tính để bay mênh mang qua các trang mạng
trên đôi cánh mỏi, anh đã không gầy đen như con quỷ như thế này.
-Chúc
em ngon giấc điệp!
Ôi
cái anh này nói năng cũng khéo nhỉ! Nói “ngon giấc điệp” chứ không nói “ngủ
ngon”! Viết blog mãi rồi cũng lên tay, có lắm cách diễn đạt. Lại học làm Trang
Tử nữa chứ! Nhưng anh ơi, nói cách chi cũng chỉ là lời thù tạc thôi vì anh với
tôi đều biết, không ít lần chúng ta thấy nhau lang thang trên mạng vào lúc 2, 3
giờ sáng. Anh đang phiêu du trên mây mộng tưởng, còn tôi cũng đang bơi trên
dòng sông ảo ảnh.
Thương
cho anh, thương cho tôi và những đêm hoang mạc.
-Thôi,
bye anh nhé!
-Bye,
bye.
Nhưng
họ vẫn ngồi yên, người này chờ người kia quay đi trước.
Hai
khung hình messenger yahoo vẫn còn chong chong mắt nhìn.
Anh
coi đồng hồ: 3 giờ sáng.
Anh
mở mấy trang báo mạng trong khi vẫn kiên nhẫn chờ chị quay đi trước khi đóng
trang messengger.
em
sẽ lên công tác pleku vào tuần tới. mong gặp anh
Đang
chống cằm đọc báo, anh bật dậy.
Cuộc
giao lưu trên mạng đang mở ra một trang mới! Trước mắt anh như đang hiện ra
những viễn cảnh thơ mộng, ngọt ngào...
Nhưng
anh bỗng thấy phân vân. Cái thế giới ảo mông lung sương khói và mong manh
dễ tan vào hư vô mà anh đang sống đã bắt đầu cuộc chuyển hóa sang thế giới thực
tại với bao điều phức tạp của tâm lý con người. Trong thế giới ảo ai cũng đẹp,
người ta trao nhau những gì êm ái nhất, những lời có cánh, người ta chia sẻ cho
nhau những tình cảm cao thượng, trông ai cũng đáng yêu đáng mến cả, nhưng còn
cuộc sống thực tế ? Anh đã từng chứng kiến những cảnh như thế này:
Hay
là ta hãy cứ sống mãi trong cái lung linh của thế giới ảo quen thuộc và yên ổn?
Một thế giới mà ta và người đều đeo mặt nạ, chỉ giao tiếp nhau qua con chữ, qua
những biểu tượng, tuy cũng có đủ thất tình lục dục nhưng nếu thấy bất an thì ta
sử dụng các công cụ tự vệ: Delete, sổ đen,… hoặc lặng lẽ rút vào bóng tối. Anh
rất tâm đắc câu nói của nữ sĩ Lipem: "THÀ CÓ MỘT TÌNH CẢM THẬT TRONG THẾ
GIỚI ẢO CÒN HƠN CÓ MỘT TÌNH ẢO NGOÀI ĐỜI THẬT".
Tuy
nghĩ thế nhưng anh không ngăn được một niềm vui đang nhẹ lan trong lòng mình.
Anh mơ hồ hy vọng sẽ có được liều thuốc chữa lành những đêm hoang hoải. Ô! một ý tưởng viễn vông! Anh tự nhủ. Điều giản dị là, ra giêng anh sẽ được gặp một người bạn mà anh đã gặp gỡ trên mạng, đã trò chuyện, đã sẻ chia tâm tư qua những bài viết chân thành. Cùng bạn tản bộ hoặc ngồi ở một góc quán cà phê nhìn ra núi đồi chập chùng mây nước, buổi chiều sẽ thú vị biết bao. Ừ, chỉ vậy thôi cũng đủ cho ngày vui rồi. "Giữ một khoảng cách vừa, để là thiên thu". Đúng thế, anh sẽ làm như cách một nhân vật đã từng làm thế trong entry "Dã quỳ mấy độ"(Đăng ở :
Anh mơ hồ hy vọng sẽ có được liều thuốc chữa lành những đêm hoang hoải. Ô! một ý tưởng viễn vông! Anh tự nhủ. Điều giản dị là, ra giêng anh sẽ được gặp một người bạn mà anh đã gặp gỡ trên mạng, đã trò chuyện, đã sẻ chia tâm tư qua những bài viết chân thành. Cùng bạn tản bộ hoặc ngồi ở một góc quán cà phê nhìn ra núi đồi chập chùng mây nước, buổi chiều sẽ thú vị biết bao. Ừ, chỉ vậy thôi cũng đủ cho ngày vui rồi. "Giữ một khoảng cách vừa, để là thiên thu". Đúng thế, anh sẽ làm như cách một nhân vật đã từng làm thế trong entry "Dã quỳ mấy độ"(Đăng ở :
Khoảng
cách vừa
Welcome
to Pleku and mr. Codon.
“Dán
thêm một đóa hoa hồng cho lãng mạn nhỉ”.
Ngón
tay trỏ đau nhói. Thì ra đầu ngón tay anh trượt xuống chạm phải cái gai của hoa
hồng! Một giọt máu rỉ ra. “Tại mình vội vàng quá, chưa phải lúc để nghĩ đến hoa
hồng!
ngón tay, bây giờ phải gởi tin nhắn cho nàng ngay thôi!”
Anh
ngẩng lên màn hình vi tính. Nhưng ô kìa! Trước mắt anh là đám mây trắng lững lờ
trôi qua.
Anh
mở choàng mắt. Bên ngoài khung cửa trời đã mờ sáng. Buổi sáng mồng một Tết!
Theo
phản xạ, anh vùng dậy, vui vẻ kêu lên:
th@nhdalat
22/12/2011
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]