5 thg 7, 2012

Con mèo của nàng




Thiệp mời đám cưới con gái của một người hàng xóm khiến nàng lưỡng lự. Người hàng xóm ở cuối xóm, cách nhà nàng khá xa, cô dâu nàng chưa từng biết mặt. Tuy nhiên điều khiến nàng có ý định đi dự là thái độ lịch sự chào hỏi, có phần cung kính của vợ chồng người hàng xóm mỗi khi gặp nàng đi hát về ngang qua ngõ.
Nàng thoa lên mặt tí phấn, kẻ nét chì lên đôi mày cong. Những nếp nhăn được là phẳng sau lớp phấn mỏng, …Trông nàng như trẻ lại mấy tuổi. Con mèo tam thể ngồi ở góc bàn phấn lặng lẽ ngắm nàng rồi gừ gừ mấy tiếng như tỏ ý không hài lòng điều gì về cô chủ. Nàng ẳm nó vào lòng, vuốt ve lớp lông mượt – lớp lông êm mịn làm nàng thấy ấm lòng. Nhưng nó phóng vụt đi.
 
Đám cưới tổ chức ở nhà hàng Cung Hỉ, góc đồi Mimoza. Khi nàng đến thì đã rất đông người. Bữa tiệc cưới thật là hoành tráng, được tổ chức bài bản, chuyên nghiệp. Sau màn múa dân ca mở đầu, cô dâu chú rể tay trong tay tiến lên sân khấu trang hoàng lộng lẫy giữa tiếng bong bóng vỡ nổ hàng loạt giòn giã. Rồi là nghi thức giới thiệu hai họ. Rót rượu. Cụng ly. Chúc tụng các thứ,…như mọi lễ cưới khác diễn ra trên trần gian.
Nhưng điều “chạm” đến nàng chính là phần văn nghệ giúp vui. Hầu như bài ca nào cũng được khách mời lên hát bằng những giọng ca và cách diễn đầy xúc cảm, có lẽ bởi họ đã rèn luyện nhiều với Karaoke. Trong lúc tập trung theo dõi cho trôi qua mau tiệc cưới mà nàng đi dự chỉ vì xã giao thì nàng giật mình nghe tiếng gọi tên mình.
-Trân trọng giới thiệu với các bạn. Đến chung vui với cô dâu chú rễ hôm nay có một  giọng ca vàng của phố núi mà ai cũng biết tiếng: cô Hương Giang. Xin mời cô lên sân khấu ạ.
Trong lúc nàng đang tìm lời từ chối thì người dẫn chương trình kêu gọi mọi người vỗ tay chào mừng. Tiếng vỗ tay dồn dập, thôi thúc khiến nàng không thể ngồi yên được nữa dù nàng chỉ muốn ngồi yên, thu mình lại, để rồi tiệc tan lặng lẽ ra về.
Từ khi chia tay với chàng, tà áo cưới chỉ còn là hoài vọng xa xôi. Những lễ cưới của ai đó cũng chỉ gợi niềm tê tái cho nàng. Nàng đến với tiệc cưới với tâm trạng Kiều trong những cuộc vui ở thanh lâu : “Vui là vui gượng kẻo là. Ai tri âm đó mặn mà với ai”.
Nhưng cái khó nhất của nàng là phải tô điểm vẻ ngoài, chăm chút vẻ mặt cho thật tươi, thật sáng, và che dấu thật kín nỗi niềm riêng.
Biết không thể từ chối được, nàng đứng lên, khoan thai, đài các, lộng lẫy, với nụ cười thật tươi đi lên sân khấu. Đúng vậy, lên“sân khấu!” Nàng đang bắt đầu một vai diễn. Nàng chọn một bài hát thật vui, thật sôi động.
 “Em muốn sống bên anh trọn đời!
Như núi Chư-prông đứng bên mặt trời”….
Để ngày ngày mặt trời say mê gọi núi.

 hat
Tiếng hát nàng ré lên làm cả phòng tiệc bừng cháy. Có nhiều giọng thanh niên hòa theo:
“Bầu chời của em!
Tình yêu của em.”
Heah yeah!
“Bầu chời”, nàng cười thầm vì ai đó bắt chước Siu Black một cách kỳ cục. Dưới ánh đèn nhiều màu loang loáng, nàng tiếp tục đốt cháy những trái tim nhiệt cuồng bằng ngọn lửa ảo của mình. Phải, ngọn lửa ảo! Vì chính trong lúc nó cháy lên bằng tiếng hát vút cao khát vọng yêu đương thì một lời nói khác đang thổn thức trong lòng nàng:
“Nhận thêm một thiệp cưới,
Thấy lòng xót xa hơn
Thêm một đêm trăng rằm
Lại thấy mình đang khuyết.”*

Vượt lên niềm riêng, nàng lại cao giọng ré lên:
“…. Xin mãi mãi như con sông dài
Dẫn sóng theo anh tới nơi chân trời
Khi có nhau ta sống trong tình yêu mãi mãi,

Heah yeah!

Cuối cùng thì nàng đã hoàn thành vai diễn một cách hoàn hảo, góp phần làm cho tiệc cưới hoàn hảo. Giữa tiếng vỗ tay vang vang, những tiếng huýt sáo ngưỡng mộ, nàng đi xuống chỗ ngồi, với miệng cười ngoác rộng tới tận mang tai như cái mặt nạ che dấu thật khéo ánh mắt sẫm buồn và xa vắng.
*
Tiệc cưới vãn.
Những cái bàn lại vắng người.
Như mọi người, nàng ra về với môi cười hoan hỉ. Một nhóm thanh niên hâm mộ thanh sắc của nàng lôi kéo nàng đi karaoke cho bằng được. Nàng đành để cho buổi tối trôi đi trong những âm thanh đủ loại để lấp thêm những giờ trống vắng của nàng. Hát, ré, cười, cụng ly,…nối nhau như từng đợt sóng ầm ào ập vào rồi lại cuốn đi xóa mau những vết hằn trên bờ cát. Rồi họ chia tay nhau với những nụ cười xã giao, những lời hoa mỹ phù phiếm.
Khi nàng xô cánh cổng gỗ cũ kỹ bước vào sân thì đã hơn 10 giờ đêm. Xóm vắng lặng. Nàng mở cửa. Tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ nghe thật lẻ loi trong đêm sương.
Nàng bật đèn phòng tắm.
Những tia nước từ vòi tắm rửa trôi son phấn và những cảm nghĩ ngổn ngang của một ngày qua. Dòng nước ấm nóng mơn man trên da thịt mịn màng như một vỗ về thân thiết đem lại cho nàng niềm an bình giản dị. Nàng trở về với mình, trần truồng không một lớp áo che đậy, từ trong ra ngoài, trong ngần, thư thái, không phải điệu đàng, không phải căng cơ mặt cho ra một nụ cười. 
 
Một tiếng động khẽ. Con mèo tam thể không biết từ ngóc ngách nào phóng vào phòng tắm, đến bên nàng, cọ bộ lông êm mượt và ấm áp vào chân nàng. Nàng tắt vòi nước, lau khô người rồi bồng nó lên, nhìn đôi mắt xanh sâu của nó.
“Meo, meo”
Đôi mắt mèo nhìn khuôn mặt không son phấn, không tô vẽ của nàng với ánh nhìn thân thiện quen thuộc.

thanhdalat
04/7/2012

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]