Hôm nay, thế giới kỷ niệm ngày quốc
tế lao động, Dalat cũng đang kẹt đường bởi khách thập phương mừng lễ bằng cách
lên núi nghỉ mát. Cảnh thành phố rộn ràng làm nhớ những ngày festival hoa năm
trước, nhớ những người còn vất vả trên đường
hoa.
Vào lúc hoa quỳ đã
tàn trên những triền đồi, những bụi bờ, đường phố co mình trong hơi lạnh thì một
hội hoa đang vào những ngày chuẩn bị khai diễn.
Rồi ngày lễ hội hoa đã đến.
Đó là những ngày cuối Đông. Hoa festival Dalat nở rộ
làm cho xứ lạnh rộn ràng hẳn lên. Người các tỉnh lên Dalat bằng đủ
loại phương tiện. Đường xá trở nên chật chội. Người đi bộ phải đi xuống lòng
đường vì lề đường được sử dụng để dựng các gian hàng chưng bày hoa, cây cảnh
hoặc xếp đầy những chậu hoa.
Phần lớn lề cầu Ông Đạo dành để đăt các chậu hoa. Hoa mới mọc và Ong vàng
mới đậu bên lề đường
Năm nay xe hơi du lịch thật nhiều. Festival Hoa Dalat là dịp để
những gia đình mới sắm xe - xe second hand của người những nước phát triển,
nhưng vẫn rất sang trọng đối với người Việt - vi vu trong niềm kiêu hãnh lộ
liễu. Thành phố Đà Lạt bổng trở thành sàn diễn lớn của các hãng xe Daewoo,
Hyundai, Morning, Toyota,…Những chiếc xe choáng lộn diễu hành quanh hồ Xuân
Hương, bên đồi Cù, giữa muôn loài hoa, quả là một sự hòa hợp của cuộc sống vương
giả.
Đà Lạt lộng lẫy, sang trọng và xa hoa. Người trẩy hội với y phục
thời trang, nét mặt tươi vui và hăm hở. Những tấm biển đầy chữ, trang trí thật
đẹp dựng ở các góc đường hứa hẹn nhiều tiết mục hấp dẫn của những ngày lễ
hội.
Chiều nay cuộc đi bộ thể dục của An thật ra là cuộc dạo phố ngắm
cảnh lễ hội. Con đường thể dục quanh vòng bờ hồ Xuân Hương khá thoáng đãng quen
thuộc đã thành con đường rực rỡ, ồn ào và bụi bặm.
An tìm một gốc
cây, ngồi xuống bờ thành. Nơi này bây giờ
không còn là chỗ yên tĩnh để nhìn ra mặt hồ và thả hồn theo những đám mây nữa.
Chung quanh nhiều người ngồi đứng nói cười và trên mặt hồ mọc lên mấy đóa hoa
giả to lớn và sặc sỡ. An đưa mắt nhìn thành phố mang tên sương mù đã hóa thành
thành phố ngàn hoa trong mấy ngày lễ hội: hoa chậu từ các nhà vườn ngoại ô, hoa
của miệt vườn miền Tây cùng hoa vải và
hoa ni lông chen nhau khoe sắc. Đà Lạt rực rỡ, Đà Lạt sôi
động. Mặc cho những tâm hồn hoài cổ
nhớ quay quắt những rừng cây trong phố, những bãi cỏ xanh, những bụi dã quỳ thân
quen ngày
nào, Đà
Lạt đang dần trở thành một thành phố hiện đại.
-Chú mua cháu tấm
vé số!
Đang mãi nhìn ngắm
và nghĩ ngợi lan man, An bỗng giật mình.
An lắc đầu, anh
nói không tin ở vận may. Chú nhóc mặt mũi đen nhẻm nằn nì một lúc rồi đi. An
nhìn theo, thấy áy náy như mình đã làm một việc bất nhẫn, mặc dù thật sự anh
không thích thử vận may ở mấy tấm vé số. Chú nhóc vừa rời đi một lát
thì,
-Còn hai vé anh mua giúp em!
Cô gái khoảng ba mươi tuổi, tấm nhan sắc dãi dầu mưa nắng, lấm lem
bụi đường khiến anh thầm tiếc, đưa anh mấy tấm vé. Trong những ngày hội hoa như
thế này, lẽ ra cô cũng như những cô gái đang dạo chơi trên phố, trang phục rực
rỡ, ánh mắt rạng ngời… An mua hai vé, lòng bùi
ngùi.
Nhưng An chưa được yên để tâm tư về thành phố ngày lễ hội, không
lâu sau, một giọng nói thì thào:
-Mua giúp bà tấm vé đi con.
Một bà cụ, lưng còng, tay chống gậy run run chìa tấm vé mời An. An
không muốn mua thêm, anh dúi mấy ngàn vào tay cụ.
-Con mua rồi cụ à. Xin biếu cụ chút
ít.
Bà cụ trả lại, nói cảm ơn, bà không dám nhận, rồi đi qua bán vé cho
những người khác. Một người ngồi gần đó nói:
-Bà này ở
Thái
Phiên, con cái làm ăn
cũng không đến nỗi.
-Thế sao bà cụ đã già thế kia còn phải đi bán vé
số?
-Mấy người con xử tệ, bà hờn giận đi bán vé số tự nuôi thân đó mà.
Sau đó còn thêm cả chục người đến mời mua vé số nữa. Đó là điệp
khúc trĩu buồn mà An phải nghe trong khoảng thời gian ngắn nghỉ chân. Giữa rộn
ràng sắc màu của hoa và người trẩy hội, đó là những sắc màu tối, lạnh lẽo và rất
thực. Hoa rộ lên trong những ngày lễ hội, sau đó thành phố sẽ trở lại
với nhịp sống bình thường.
Những người bán vé số còn phải lang thang kiếm sống
trên các nẻo đường của xứ lạnh.
Một thoáng bâng khuâng lạc điệu qua đi, An đứng dậy đi lẫn vào đám
đông, hòa vào trong đám đông ồn ào và nhiều màu sắc. An tự hỏi: trong muôn màu
của lễ hội hoa, mình có màu gì nhỉ?
*
Túi quần có sự rung giật nhẹ. Điệu Strike vang lên chát chúa, giục
giã. An đưa máy lên nghe, giọng của Huyền khô, lạnh:
-Anh đang ngoài phố hả, sao ồn ào quá.
-Ừ, anh đang đi thể dục. Dalat đang diễn ra Festival Hoa. Anh thấy
cái lễ hội hoa năm nay…
-Thôi mà anh, chuyện thành phố để người khác lo, anh lo chuyện nhà
cho mẹ con em nhờ. Con Na sắp thi vào đại học phải học thêm nhiều môn, mà em
đang kẹt tiền…Bên này cà phê Plêcu đang rớt giá…
-Anh thì cũng..., tranh siêu thực kén người mua...À , em đã có bạn đại gia mà...
-Đây không phải là việc của anh ấy, con anh mà sao để người ta lo! Nếu....
An vội vàng:
-Ngoài phố ồn quá nghe không rõ, có gì tối về anh gọi lại.
-Anh thì cũng..., tranh siêu thực kén người mua...À , em đã có bạn đại gia mà...
-Đây không phải là việc của anh ấy, con anh mà sao để người ta lo! Nếu....
An vội vàng:
-Ngoài phố ồn quá nghe không rõ, có gì tối về anh gọi lại.
An cúp máy.
An cảm giác con đường hoa anh đang đi khô cứng đầy sỏi chứ không êm
mơ như anh vẫn tưởng.
*
*
Đêm đó An không về
nhà. Gặp ông bạn rủ tham gia Đêm Hội Rượu Vang, An đi ngay. Ở quanh khu Hòa
Bình, những hãng rượu vang của Đà Lạt và ngoại tỉnh nhiệt tình giới thiệu sản
phẩm của mình bằng cách đem 3.500 lít rượu chuốc những ai có mặt say một đêm
miễn phí. Tuy một vòng xếp hàng chỉ được uống một ly nhỏ, nhưng An cứ la cà từ
gian hàng này sang gian hàng khác - như để không phải về nhà sớm - cho đến lúc
ngà ngà say. Cái dễ chịu của rượu vang là nồng độ rất nhẹ nên dù uống nhiều cũng
chỉ đủ gây cảm giác hưng phấn. An trêu đùa các cô tiếp viên vui tính, và cười hô
hố vì một câu nói ngộ nghĩnh.
Nhớ lại câu nói chua chát mà chí lý của Huyền: “Chuyện thành phố để người khác lo, anh lo chuyện nhà cho mẹ con em nhờ”, An cười sằng sặc.
Nhớ lại câu nói chua chát mà chí lý của Huyền: “Chuyện thành phố để người khác lo, anh lo chuyện nhà cho mẹ con em nhờ”, An cười sằng sặc.
-Trông ông tối nay
khác quá!
-Vậy chứ ông ở
đâu! Ông vẫn đứng ngoài Đêm Hội Rượu Vang ư? Zô!
Ông bạn, một giáo viên
nghỉ dạy ra kinh doanh, hiện là chủ cơ sở lưu trú du lịch Rhum Dalat, cười khà:
-Chỉ có
ông mới hay đứng ngoài thôi chứ ta thì không bao giờ, ta bám đời chắc lắm, ha ha
ha. Zô ô ô ô!
Hai cái ly bằng
nhựa dẻo cụng nhau khá mạnh khiến chúng méo mó hẳn đi.
An cười quá đến
chảy nước mắt.
Trên đường về,
bước chân chếnh choáng, hồn lâng lâng, An hát om sòm những khúc tình ca ướt
át.
Những khúc ca như
những bông hoa mềm rũ trong những chậu hoa xếp đặt bên đường vào ngày cuối của
lễ hội.
Đêm hội Rượu Vang
thanhdalat
1/5/2012
-------------------------------
Ảnh minh họa, hầu hết từ Net.
botay.com.vn Nội dung Bình luận rác: Nhánh Lan Rừng bình luận: "Anh chàng An này cóp nhặt không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đời thường khiến cho người khác phải suy nghĩ theo và tự hỏi phải chăng đời luôn là hai mặt thực và mộng đan xen nhau?"
Ảnh minh họa, hầu hết từ Net.
botay.com.vn Nội dung Bình luận rác: Nhánh Lan Rừng bình luận: "Anh chàng An này cóp nhặt không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đời thường khiến cho người khác phải suy nghĩ theo và tự hỏi phải chăng đời luôn là hai mặt thực và mộng đan xen nhau?"
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]