19 thg 8, 2010

Mấy ngày nghỉ hè ở Huế . 1 ĐI CÂU CÁ

ĐI CÂU CÁ

-Lên xe. Coi chừng mất con mã!
-Mã giao chân . Coi chừng chiếu tướng bắt xe nghe.
Trong những ngày nghỉ hè ở Huế , hầu như chiều nào tui và anh Bút, ông giáo hàng xóm vừa nghỉ hưu, cũng tránh cái nóng bằng cách để hết tâm trí vào bàn cờ tướng. Nắng nóng gần 40 độ C nhưng có gió nồm nên không quá khó chịu cho “người-Dalat” . Chúng tui ngồi đánh cờ dưới tàng cây đào rậm lá, thỉnh thoảng có làn gió từ phía hồ Tịnh Tâm thổi qua mát rượi . Ngồi đánh cờ tuy có tập trung suy nghĩ từng nước cờ qua lại nhưng miệng vẫn có thể nói đủ chuyện trên đời mà không ảnh hưởng mấy đến chất lượng ván cờ. Sau khi đặt con pháo xuống một vị trí tấn công lợi hại, anh Bút khe khẻ ngâm:
Một mai một cuốc một cần câu
 Thơ thẩn dù ai vui thú nào.
Vừa lúc anh Bút hạ chữ “nào” thì tui cũng vừa nghĩ xong nước cờ hiểm, tui gõ con cờ một tiếng cộp vào lưng con mã của anh Bút. Thế là tui đã có lợi thế hơn quân.
-Ui chao! –anh Bút kêu lên tiếc nuối.
Nhưng không lâu sau đó, anh Bút ăn lại con pháo của tui. Anh lại cất giọng:
Ôm cần ngồi lại ven sông
Được không không được có hòng chi đâu.
Từ trong sâu thẳm thẳm sâu,
Niềm vui chợt đến nỗi sầu vơi đi.
-Thơ của ai mà hay vậy anh Bút?
-Hay chi mô. Lúc ngồi câu rảnh rỗi mình ngâm đại mà ra rứa thôi.
-Anh cũng đi câu à! Xưa nay thấy anh hễ ra khỏi nhà là áo đóng thùng nghiêm chỉnh thôi mà.
-Nghỉ hưu rồi thì tìm cách tiêu khiển chơ. Muốn đi câu chiều đi với anh.
-Đi chớ răng không! À , mà anh đọc lại mấy câu thơ tui ghi.
Thế là tự dưng bàn cờ bị bỏ quên vì thơ và chuyện câu cá. Có hề chi! Đánh cờ chỉ để trốn nắng nóng thôi mà. Được không không được có hòng chi đâu.


Buổi chiều khoảng 4 giờ, tui theo anh Bút , mỗi người một chiếc xe đạp, đến ven một con sông ở Hương Hồ. Anh Bút chọn một chỗ ngồi câu quen thuộc, tui tìm một chỗ khác không cách xa lắm, đủ để nghe anh ngâm thơ hoặc kể chuyện tiếu lâm trong khi câu. Ngồi thu lu bên bờ nước, mắt chăm chăm nhìn phao câu, một chấm trắng nhấp nhô theo sóng gợn. Có con chuồn chuồn kim vờn bay trên cái phao như chiếc trực thăng , thỉnh thoảng đậu xuống một tí làm lan ra một vòng sóng nhẹ. Buổi chiều êm ắng. Mấy đám mây trắng như bông lững lờ trên nền trời xanh thẳm. Thật lâu không thấy ai câu được cá, chỉ thấy thỉnh thoảng nhắc cần câu lên thay mồi.
Bổng một giọng ề à ngân lên từ một lùm bụi nào đó:
Xách giỏ lên câu đến thạch bàn.
Cá không ăn mồi ta vẫn ngồi khan.
Có ai xem giỏ cười không cá,
Không cá mà ta đặng chữ nhàn.
Tất nhiên không phải anh Bút ngâm, nhưng cái tĩnh tại, thư thái theo giọng ngâm lan ra bao trùm cả một khoảng sông thì cũng như giọng anh Bút vẫn ngân nga mỗi lúc cao hứng.
Tui cũng như lây cái tâm trạng đó, lòng bình an, thanh thản. Bỗng nhớ mấy câu thơ hình như của thy sỹ Bùi Giáng, tuy nội dung không nói về câu cá, tui cũng khinh khoái cất giọng:
Xách giỏ cầm mác
Vào núi hái sim
Bên triền bát ngát
Ta nhảy như chim.
Khi trời sẩm tối , chúng tôi ra về với lòng nhẹ tênh, với những giỏ đựng cá cũng nhẹ tênh. Một vài con cá câu được, chúng tôi thả hết xuống sông, cho nó tung tăng trở về nhà.

Một tháng nghỉ hè của tui ở quê nhà cũng trôi qua tương tự như thế.
Tạm quên đi những mục tiêu ngắn và dài, tạm quên đi những viêc cần làm ngay và những việc cần làm trong tuần, trong tháng, tôi đã có những ngày vô tư lự, không mưu cầu một điều chi. Những ngày bình an, có thể coi là hạnh phúc.
Đó là những ngày hiếm hoi trong cuộc đời mà tui có thể ngâm nga
Được không không được có hòng chi đâu.

thanhdalat
Cuối tháng 7.2010

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]