3.
Chùa trên
núi
Buổi chiều, lúc đoàn cán bộ
công chức rộn rịp lên xe Jeep địa hình vào sâu trong rừng cù lần tìm cảm giác
leo đồi lội suối, An cùng nàng Yamaha ra
về.
Rời khỏi rừng, An phân vân khá lâu. Bây giờ An chưa
muốn về nhà, ngày còn quá dài. Nhưng đi đâu? Một câu hỏi quen thuộc lại giày vò
anh.
Vẫn cứ cưỡi trên mình Yamaha, chạy không có chủ
đích rõ rệt. Một lát sau, An đã đến Trúc Lâm thiền
viện.
Lối vào Thiền viện
Thiền viện Trúc
Lâm Đà Lạt là một trong ba thiền viện lớn của Việt Nam theo phái Trúc Lâm, hai
thiền viện kia là Trúc Lâm Yên Tử (Quảng Ninh) và Trúc Lâm Tây Thiên (Tam Đảo,
Vĩnh Phúc). Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt được khởi công xây dựng năm 1993 và một
năm sau đó
thì hoàn thành.
Chùa nằm trên núi Phượng Hoàng, nhìn ra hồ Tuyền Lâm rộng lớn. Cảnh trí thật thoáng đãng.
Chùa nằm trên núi Phượng Hoàng, nhìn ra hồ Tuyền Lâm rộng lớn. Cảnh trí thật thoáng đãng.
An đã quá quen thuộc với cảnh
chùa này. Vườn trước chùa là những bồn, luống hoa đủ loại. Cổng chùa thanh thoát
vươn lên trời cao. Đứng ở đây du khách có thể thấy những rặng đồi phía dưới, xa
hơn là mặt nước hồ rộng, xa hơn nữa là mây núi điệp trùng. Con đường dạo cảnh
chùa đưa ta men theo bờ cái hồ nhân tạo hoặc đi từ đồi này qua đồi khác.
Ngày Chủ nhật du khách vãn cảnh
đông như hội. Màu sắc xanh đỏ của áo quần, tiếng người lao xao đem âm vang phố
phường làm rộn cảnh thiền. Còn đâu những sơn nữ năm xưa duyên dáng băng qua rừng
trên những lối đi này...
Nhiều đôi nam nữ tay trong tay dìu nhau lên từng bậc cấp. Họ làm dáng để có những bức ảnh đẹp bên những bồn hoa hoặc dưới mái hiên chùa.
Trong chánh điện khói hương nghi ngút thiện nam tín nữ nối nhau lễ lạy, nguyện
cầu. An đứng ngoài, nhưng trong lòng cũng như mọi người, thầm mong được có mọi
thứ: tiền bạc, công danh, hạnh phúc,… tâm tư nặng trĩu những dục vọng.
Trên lối đi ra cổng có một vườn
trúc, thân trúc vàng thanh mảnh, lá trúc mềm thướt tha trước gió. Phía trái, bên
cạnh cội cây được sắp đặt như một tác phẩm nghệ thuật là một tảng đá to có khắc
chữ mà dù nhiều lần đi qua chưa lần nào An đọc. Mọi thứ đã quá quen thuộc. An đi
chậm rãi, từng bước mệt mỏi.
Một đôi nam nữ nhờ anh chụp một
tấm ảnh. Họ nắm tay nhau đứng bên tảng đá đó. An chọn góc chụp, đưa máy ảnh lên.
Bài kệ, không, bài thơ thì phải, hiện rõ trong ống
kính.
Bài kệ đi xuyên qua ống kính
máy ảnh chạm đến tâm tư anh.
Những làn mây trắng như đang
lan ra từ đá xanh.
Mọi điều bỗng trở nên hư
huyễn.
Ngay lúc này đây, anh mong có
một ly Rhum, để như Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày trước:
Rượu đến gốc cây ta sẻ
nhắp,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm
bao.
thanhdalat
12/3/2012