Sáng chủ nhật, ở một bàn cà phê, giữa vườn Bích Câu.
Thầy Sen đang nói say sưa về về con đường đi đến an
lạc, về cái đạo lý “ăn quýt”. (1).
Mai kể lại cuộc hành trình xuyên Việt thú vị với những
cảnh đẹp của núi sông, thành quách, với những món ăn ba miền hấp dẫn,…
Phú và anh Ba Vĩnh ưu tư về hòa bình thế giới,về thực
trạng giáo dục Việt Nam,…
Rôn cười cười, gật gật tỏ ra quan tâm đến mọi chuyện,
nhưng thật ra anh ta đang bận tâm vì một chuyện gì khác không có trong buổi
sáng này tại nơi này. Nét mặt Rôn trông thật khó coi, khi thì rạng rỡ lấp lánh
niềm vui, khi thì nhăn nhó, rầu rĩ, cau có, không ăn nhập gì với chuyện đang
diễn ra quanh bàn cà phê hiện tại. Hình như Rôn đang trải qua một chuyện gì cay
đắng lắm.
Đang chuyện trò rôm rả , thì tâm trí của Rôn bắt đầu
cựa quậy, bắt đầu nhảy nhót như con vượn trong chuồng sắt sở thú. Tin nhắn của
NÀNG từ hai hôm trước bất chợt hiện ra:
Có dịp về miền Trung, nếu anh dừng chân ở Thừa Thiên,
em sẽ đưa anh lên núi Bạch Mã, nhìn ra biển , phong cảnh biển trời tuyệt đẹp
anh ơi.
… Thế là, mặc cho mọi người buồn vui những câu
chuyện bên bàn cà phê, dòng tin nhắn của nàng bắt đầu dẫn dắt trí tưởng của Rôn
đi xa… Rôn rời bỏ “trái quýt” đang có để đi tìm một thứ quả ngọt khác.
Hôm ấy nhân có mấy ngày nghỉ lễ rảnh rỗi, Rôn
quyết định đi ra Trung một chuyến. Như lời hẹn với nàng, Rôn xuống xe ở Phú Lộc (Thừa Thiên)
Trước mắt Rôn : nàng duyên dáng với
bộ-váy-nhiều-điểm-nhấn đứng bên đường chờ chàng bước xuống xe với nụ cười tươi
tắn. Đây là lần gặp đầu tiên trong đời thực của hai blogger thân quen từ lâu
trên mạng ảo. Có tia sáng lấp lánh trong đôi mắt to đen láy như mắt người Ấn Độ
của nàng. Như chàng vẫn tưởng tượng từ những bức ảnh nàng trên blog minh họa
cho các bài viết của nàng, bây giờ thì nàng đang đứng đó, bên đường, đẹp rực rỡ
trong ánh nắng chiều.
-Em
chờ anh lâu chưa?
-Dạ
cũng mới anh à,…Nàng cười: Chừng nửa tiếng thôi…
Đúng
là cái điệu nói vui nàng vẫn thường thể hiện trong blog của nàng mà Rôn rất
yêu. Cả hai lên núi chơi ngay sau khi ngồi chuyện trò một lát trong quán nước
bên đường. Đường đi quanh co gập ghềnh nhưng thú vị với hoa dại, cỏ lạ và những
chú sóc nâu thỉnh thoảng phóng vụt qua đường, những tảng đá lạ và đẹp như mời
mọc khách qua đường tạm nghỉ chân, Rôn thích ngồi bên nàng trên những tảng đá
mát lạnh vì muốn kéo dài thời gian cho đôi mắt lặng lẽ ngắm nàng. Ở nơi thiên
nhiên hoang sơ, nàng hồn nhiên ngả lưng trên một phiến đá phẳng, ngắm mây trời
và lắng nghe tiếng nhạc rừng hòa tấu chung quanh. Hầu như nàng quên có một ông
bạn ngồi bên cạnh, mặc cho Rôn ngắm nhìn và nghĩ ngợi linh tinh lang tang,…
Nhưng chỉ thế
thôi, mặc dù chàng muốn có những cử chỉ thân ái hơn, nhưng “sợ lần khân quá ra
sàm sỡ chăng?” nên mỗi khi lòng xao xuyến quá, chàng lại vội vàng đứng lên:
“Thôi mình đi em, chiều tối rồi đó”. Và ngượng nghịu đón nhận cái nhìn ngưỡng
mộ của nàng về sự đứng đắn bất ngờ mà chàng vừa “diễn”. Thà thế còn hơn phải
nghe nàng chê cười “Đàn ông gì mà khờ quá!” Rôn nghĩ.
Lối mòn lên núi thỉnh thoảng bị những con suối
nhỏ cắt ngang. Đến môt con suối rộng, Rôn và nàng dừng lại. Rôn lấy đà nhảy qua
trước, nàng còn chần chừ bên kia, nàng đang tìm lối qua ở đâu đó mà những lần
trước nàng vẫn đi. Đôi má nàng ửng lên dưới nắng, mấy giọt mồ hôi rơm rớm càng
làm nàng đáng yêu hơn.
-
Nhảy
đại qua đi, suối hẹp mà em!
-
Em
sợ!
Ôi, tiếng “sợ”
ngân dài, vừa trĩu xuống đã vút lên duyên dáng làm sao! Không cầm lòng được,
Rôn lại nhảy trở về, đứng bên nàng. Nàng níu cánh tay Rôn, đôi môi mọng nũng
nịu quyến rũ,…
Trái táo ngon lành
và quyến rũ!
Rôn nghiêng đầu
xuống, anh nhắm mắt lại…
“Bốp”,
cú tát mạnh khiến
Rôn bật người ra sau, loạng choạng suýt té. Rôn ôm mặt, nỗi cáu giận dâng lên.
-Trái cấm (2) A Dam nghe lời dụ dỗ của Eva mà ăn là
trái cây gì thế nhỉ?
Rôn giật mình. Đó là câu hỏi của thầy Sen dành cho
Rôn. Rôn quay lại với thực tại, ánh mắt thầy Sen đang xoáy vào Rôn như một dấu hỏi… Rôn bẻn lẻn như chú bé ăn vụng
bị bắt gặp. Nhưng, không có gì đáng ngại. Chỉ là câu hỏi trong khi nói chuyện
về Kinh Thánh của thầy Sen thôi, chứ không liên quan gì đến chuyến đi chơi núi Bạch Mã và việc ăn vụng táo trong mộng tưởng của Rôn vừa rồi. Ngồi quanh bàn cà
phê là những gương mặt bạn bè thân quen: cư sĩ Sen, chúng tôi vẫn yêu mến gọi
là thầy (vì anh thích “nói triết”)với đôi chút trêu đùa; anh Vĩnh, cô giáo Mai,
Phú,.. đều là người cùng xóm blog vui vẻ tốt bụng cả.
-Trái cấm ông A Dam nghe Eva xúi dại ăn phải là trái
táo chứ gì.
Mai cười nói. Phú tiếp: Đúng rồi, hèn chi bây giờ quả
táo logo của hãng Apple bị mất đi một miếng!
Cả mấy cái miệng cùng nhoẻn cười. Tiếng cười sảng khoái
vui vẻ.
Buổi sáng trôi qua như thế đó. Đó là những giờ phút
hạnh phúc của một ngày nghỉ sau một tuần làm việc, là trái quýt ngon lành ta
được mời thưởng thức. Rôn nghĩ. Vậy mà ta đã có một lúc rời bỏ cái hạnh phúc
đơn sơ mà có thực đó để đuổi theo mộng ảo, kiếm tìm hạnh phúc mơ hồ, vu vơ. Vu
vơ đến nỗi chưa kịp cắn vào trái táo đã phải ăn một cái tát tóe lửa! (Quả là:
Cầm cương tay níu tay ghì
Ngựa đi đằng ngựa, người đi đằng người! ( là bị ngựa đá văng xuống đất ấy ).
Ngựa đi đằng ngựa, người đi đằng người! ( là bị ngựa đá văng xuống đất ấy ).
.
Bây giờ thì Rôn lặng nhìn bạn bè, lắng nghe họ nói cười, chia sẻ ưu tư
chuyện đời, say ngắm cỏ hoa chung quanh, gậm nhấm từng phút giây êm đềm của
buổi sáng đẹp trời ngồi bên bạn bè thân ái. Rôn nhấm nháp hương vị của phần còn
lại của trái quýt mà vì mươi phút không "an trú trong hiện tại” anh đã bỏ qua
mấy múi.
Phú đưa đề nghị về một chuyến đi công tác từ thiện ở một làng quê xa vào
chủ nhật tới, một đề tài mới mở ra, một cánh cửa mới của cuộc sống cũng vừa
được mở ra…Rôn quay sang Phú vội đến nỗi suýt làm đổ ly cà phê trên bàn…
Tôi kéo tay Rôn:
-Thưởng thức cho hết trái quýt hôm nay đã, ông bạn!
thanhdalat
19/5/2013
-------------------------
(1) Đạo lý ăn quýt: trong
khi ăn quít ta xúc tiếp thật sự với trái quít, óc ta không suy nghĩ vẫn vơ đến
những chuyện khác, chuyện của ngày hôm qua, chuyện của ngày mai, vì tâm ta an
trú trong giờ phút hiện tại cho nên trái quít mới thật sự có mặt. mình đang tiếp
xúc với hương thơm và vị ngọt của múi quít. (đường xưa mây trắng chương 19: trái quýt của chánh niệm)