(ảnh: Blog Lan An xa xứ)
Rời bến
nước làng Sình chúng tôi đi qua cánh đồng lúa rộng. Mùa hè, đồng ruộng đang được
cày xới chuẩn bị cho vụ tới. Từ xa có tiếng máy cày rì rầm vọng lại .
Nhưng ở miếng ruộng nhỏ cạnh đường làng thì chiếc xe máy cày Kubota lấm lem bùn
đất đang nghỉ ngơi dưới nắng.
Nhìn nó tôi liên tưởng tới những con trâu cày. Tôi đưa mắt tìm khắp cánh đồng, chẳng thấy bóng con trâu nào.
Không khéo có ngày trẻ quê không biết
con trâu hình dáng thế nào mất.
Biết đâu, có lúc con trâu chỉ còn được thấy trên những tờ giấy bạc cổ?
Đính và tôi rời chiếc Honda đi săn ảnh. Chiếc Honda đứng trên bờ, đầu xe quay về
phía chiếc Kubota đứng lẻ loi dưới ruộng. Trông chúng như hai người bạn lâu ngày
hội ngộ, người thì ở chốn quê mùa lam lũ, kẻ thì bấy lâu rong ruổi kinh thành,
áo quần choáng lộn, dáng bộ điệu đàng.
Nhìn kìa, chiếc Kubota dưới ruộng đang
đứng nghiêng nhìn xa xôi, dáng cô đơn, nhưng thảnh thơi, chẳng chút mặc cảm thân
phận quê mùa. Cô nàng Honda áo quần sạch sẽ, đẹp đẽ , đầu xe quay “nhìn xuống”
ông bạn cố tri cùng quê Nhật Bản lấm lem bùn đất lòng đầy trìu mến, và ít nhiều
hiếu kỳ, thương cảm.(Đây là chuyện trên đồng ruộng, ở trong nhà của người nông dân thì cuộc sống chung của xe gắn máy Nhật và anh trai cày Kubota còn cách biệt hơn nữa. Nàng xe óng ả luôn được ông bà chủ chăm sóc cẩn thận, được ở trong nhà gạch sạch sẽ, ấm áp, còn anh trai cày thân phận người cày thuê phải ở nhà sau, nhiều đêm không ngủ được vì tiếng gà gáy, heo kêu, tiếng chuyện trò của những người ra đồng làm việc sớm,...và những đêm mùa đông thì, trừi ưi, lạnh thấu xương, hai đầu gối run lập cập,...).
Đằng xa, Đính đang chạy theo người nông dân đang điều khiển con trâu sắt rì rì dọc ngang trên đồng ruộng. Cũng là một hình ảnh khác của cuộc tao ngộ giữa kẻ thị thành và chàng trai thôn dã. Trời trưa nắng như đổ lửa, nhưng Đính vẫn lom khom chạy theo, tay đưa máy ảnh nhắm tới người nông dân trên máy cày. Không biết Đính đã chụp được bao nhiêu hình, nhưng ngắm nghía kỹ quá, tôi ngại sẽ làm cho anh nông dân ngượng ngùng, khó chịu.
Nhưng coi kìa, anh nông dân vẫn điềm nhiên cày ruộng, không hề bận tâm tới anh
chàng trên phố về đang cầm máy ảnh đuổi theo, như người nông dân bao nhiêu thế
kỷ trước vẫn an nhiên tự tại trước bao cuộc biến thiên. Tôi lại đưa máy ảnh lên,
bấm bấm. Thế là lại có thêm tấm hình nữa cùng đề tài.
Trên đường về, bởi hỏi đường mà gặp thêm nhiều người dân quê khác, anh trai cày
đang vác cuốc ra đồng, cậu bé đi học về trên chiếc xe đạp, chị nhà quê đang cỡi
chiếc Yamaha chở mấy két bia từ trong làng ra. Ai cũng hồn hậu nhiệt tình chỉ
đường, họ thương quý người trên phố về lắm, còn tụi tui , người trên phố về thăm
thì thâm tâm vẫn không khỏi có ít nhiều cảm nghĩ “nhìn
xuống”.
Em bé quê Diễn
viên Tăng Thanh Hà (ảnh : net)
Đính hỏi tôi: Quê anh ở gần đây phải không? Tôi chỉ về phía xa bên kia những lũy tre. Quê Đính cũng gần đâu đó. Hóa ra chúng tôi cũng gốc người nhà quê lên tỉnh vì chiến cuộc, hoặc vì những lý do khác. Thế mà chỉ sau một thế hệ, về lại làng quê chúng tôi lại mang theo quá nhiều mặc cảm.
Những mặc cảm linh tinh đã làm cho con
đường trở về với gốc gác của chính mình thêm xa lắc...
chuồn
chuồn29/10/11