22 thg 8, 2011

Về Huế, hè 2011 (3) - Về tắm ao ta...

(Hài hước du ký)
Thật ra, trong lúc chờ xe tôi vẫn trông tin H. H, bạn học cùng trường trung học hồi trước, sau tôi hai lớp, hiện đang làm nghề thu mua hải sản ở Nha Trang. Hôm trước H. có hẹn với tôi ngày về ghé lại Nha Trang lai rai một bữa cùng thi sĩ Bút Rè (Butsref)–từ Huế vào -  và nhóm blogger Sao Biển.  Nhưng trong lúc đi xe tôi liên lạc hoài không được. Bây giờ thì không hy vọng gì nữa, tôi thả bộ ra bờ biển. Nhưng vừa đi mấy bước thì một chiếc Honda tấp lại bên cạnh. “Anh Văn! Lên xe mau, bọn tôi đang đợi!”-“ Đợi cái gì! Sao bây giờ mới đến, cũng không chịu nghe điện thoại!”-“Điện thoại bị hết pin anh à. Cả ngày hôm nay tôi bận ở ngoài cảng cá. Thôi lên xe anh, đàn em tạ tội với đại ca sau.”-Thôi khỏi, còn một tiếng rưỡi xe chạy rồi.”- “Bỏ chuyến xe đó đi anh, mai tôi gởi anh lên tàu đi Huế luôn.”- “Uổng tiền mày, vé xe du lịch lữ hành bốn trăm ba chục ngàn, tau mới đi hết một trăm ngàn.”-“ Bỏ đi mà, ngày mai đi tàu giường nằm, tôi lo.” – “ Thôi, ra bờ biển làm ly cà phê được rồi. Chuyến vào tao sẽ ghé.” Do tôi dứt khoát từ chối, H đành chìu tôi.
  Biển chiều đông người, gió mát rười rượi. Chúng tôi kiếm một quán vắng, ngồi nhìn ra biển. Nhắp vài ngụm bia, ca dăm ba câu về thi sĩ Bút Rè, về nhóm Sao Biển , rồi H khề khà: “ Anh đi xe giường nằm cẩn thận nghe”- "Sao?”-“Tây nhiều lắm, nhiều cô tóc vàng đẹp như tiên”. “Liên quan gì tới tao”. “ Ai biết sẽ thế nào. Để tôi kể anh nghe chuyến đi năm ngoái của tôi, anh sẽ thấy ớn”.- “ Hà hà, hay thật, không biết xuất hành giờ đẹp hay sao mà hôm nay nghe được nhiều chuyện quá.”. Tôi coi lại đồng hồ, còn 1g nữa. “ Mày kể đi, ngắn gọn, chỉ nửa tiếng nữa thôi đó”. –“OK”. Cụng một cái cốp, hai chúng tôi nốc một ngụm bia lớn. Khà một tiếng, H bắt đầu.
*
Giã từ thành phố biển, tôi lên xe – chiếc xe giường nằm cao cấp, để ra Huế. Ai kia ngồi cái ghế cao cấp làm sao khoái bằng ta nằm trên cái giường cao cấp! Chỉ thêm mấy chục ngàn mà thấy mình giá trị hẳn ra. Chỗ nằm cao cấp của tôi bây giờ là một ô rộng đủ cho một gã đàn ông 54 kg có thể nằm duỗi dài chân trong một cái hộc. Lưng giường nghiêng một góc 25 độ, có thể điều chỉnh độ dốc cao hơn tùy ý. Làm cấp cao một đoạn đường cũng đáng đồng tiền lắm chứ!
  Nhưng cái đáng đồng tiền hơn chính là bạn đồng hành nằm bên cạnh tôi. Phía bên phải là bà Tây mập mạp, không nói làm gì, nhưng nằm bên trái tôi là một cô Tây tuổi ngoài 30, xinh như mộng. Bởi không nói thông tiếng Anh nên sau vài câu hỏi xã giao, tôi đành cười cười để kết thúc hội thoại, rồi giam mình trong cái hộc cô đơn.  Cô đơn trong cái hộc của mình giữa những người đến từ bên kia bán cầu, biết làm chi hơn là là lim dim mắt sống với những cuộc tình dở dang trong dĩ vãng hoặc thả hồn cho những mộng tưởng xa xôi… hoặc, thỉnh thoảng giao lưu với nàng bằng ánh mắt – phần lớn là đơn phương. Áo nàng vàng, cổ áo thì rộng, nên nhiều lúc sự giao lưu bằng ánh mắt bị trở ngại. Tự mình không cho phép mình thôi. Nếu nàng biết mình nhìn trộm thì quê lắm, với lại…Dù sao một chút viễn mơ để nhận ra mình vẫn còn trai trẻ, tuy rằng…
  Cũng may nàng lấy cuốn sách ra mải mê đọc, chẳng quan tâm giao lưu với ai. Cuốn sách có tựa là VIETNAM in bằng tiếng Anh, có nhiều tranh ảnh. Nàng đang tìm hiểu về đất nước của gã đàn ông nằm bên cạnh nàng đây. Nghĩ thế, tôi cảm thấy giữa tôi và nàng trở nên gần gũi xiết bao. Bỗng “con dế” rung lên trong túi quần. Tin nhắn của Đồng thị Quê Hương.
Anh den quang nam chua?  thay ngu hanh son que ngoai em dep ko?
   Nằm ở dãy giường giữa xe tôi đâu thấy gì ngoài cái áo vàng cổ rộng của cô gái từ phương Tây xa xôi đến nằm bên cạnh! Thoáng một ý nghĩ khôi hài : Ngũ Hành Sơn thì không thấy, chỉ thấy Núi Đôi thôi! Nhưng chợt thấy mình có lỗi với Đồng thị Quê Hương, tôi gởi cho nàng một tin nhắn như để nhắc nhở mình, còn nàng đọc chắc là ngơ ngác:
Que huong neu ai ko nho, se ko lon noi thanh nguoi
  Lời nhắc về quan niệm sống tình nghĩa này thêm một lần bị thử thách trước khi khắc sâu vào trái tim mềm yếu của tôi.
  Đó là lúc xe vào đường hầm Hải Vân. Tưởng như xe như đi vào đêm. Trong ánh điện vàng mờ mờ, nàng Tây trông thật quyến rũ. Nhìn ngắm cảnh đường hầm hun hút rồi liếc nhìn cô nàng nằm bên. Cùng trong hầm tối, cùng một chuyến xe, nằm cạnh bên nhau, thấy Ta – Tây gần gũi thân thiết quá, chỉ một với tay thôi, chỉ cần một chút liều lĩnh… Tâm tư khởi lên những tà niệm không sao diễn tả nổi… Đúng lúc đó, như trong mơ, nàng Tây nhìn qua tôi, ánh nhìn mê hoặc. Như người mộng du, tôi nhoài người sang
Bỗng “cộp”!... Cái đầu tôi va mạnh vào cây cột giữa xe, ê ẩm . Tôi choàng tỉnh…
May thay đường hầm đã sáng dần lên. Ánh nắng trưa Thừa Thiên như một nhát chổi quét sạch những cảm nghĩ linh tinh.
  Nàng Tây quay qua nhìn tôi mỉm cười, nụ cười hồn nhiên trong trẻo như một thiên thần.
  Tôi cười xã giao, có phần hờ hững, vì đôi mắt tôi đang bị biển đẹp Lăng Cô cuốn hút và cả hồn tôi đang chìm đắm trong những hoài niệm về Quê Hương.
Tôi khẽ ca:
  Ta về ta tắm ao ta
    Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn.
*
  -Tiếp đi.
  -Hết rồi anh. Từ Lăng Cô đến Huế không có gì xảy ra!
  -Lãng xẹt!
  -Thì rứa thôi. Bộ có chuyện xảy ra anh mới khoái chí sao! Kể chuyện tào lao cho anh đỡ buồn. Cho vui thôi mà.
“Cho vui thôi mà”. Chẳng phải mình vẫn tâm đắc mấy chữ ấy lắm sao. Tôi cười với H, giọng kẻ cả: “Chú đúng là linh tinh. Quê Hương mà biết chú vọng ngoại như rứa thì chú chỉ còn đường bỏ làng bỏ nước mà đi. Anh VỮNG VÀNG hơn chú nhiều.”
H nhìn tôi cười cười, đầy nghi hoặc.

chuồn chuồn
29/8/2011
ẢNH MINH HỌA